Ba ngày sau
5 giờ sáng.
Giữa mùa hè, mặc dù trời vẫn chưa sáng nhưng đã bị bao phủ một tầng oi bức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt trời dường như sẽ xuất hiện ngay lập tức.
Bảo Bảo ngáp dài, đứng trong hàng ngũ, trong lòng vô cùng mệt mỏi.
Chờ thầy giáo điểm sĩ số xong, tiếp theo đó sẽ bắt đầu buổi huấn luyện dã ngoại tàn khốc.
Nghe nói họ phải đi bộ 17km, dự kiến mất khoảng 4 tiếng đồng hồ.
Tay và chân của Bảo Bảo toàn bộ đều vô lực, miệng mếu máo, chỉ muốn trở về ngủ mà thôi.
“Lát nữa chạy chậm theo hai hàng, bám sát đội ngũ phía trước, đừng để tách đội. Buộc chặt dây giày, ai muốn nghỉ ngơi phải báo cáo trước, rõ chưa?”
Thầy giáo trầm giọng dặn dò bọn họ, giọng điệu so với lúc huấn luyện bình thường đã mềm mỏng đi nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ cũng có thể châm chước cho đám sinh viên mới lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ này.
Chẳng bao lâu, tiếng còi đã vang lên.
Phía trước có thầy giáo dẫn đội đã bước đi, hai hàng người từ từ rời khỏi cổng trường.
Bảo Bảo nâng đôi chân nặng nề lên, bám theo một cách vô cùng mất tinh thần.
Ước chừng sau mười phút, phía trước bắt đầu chạy chậm.
Thầy giáo của Bảo Bảo hô một tiếng “chạy”, tất cả mọi người đều vung vẩy cánh tay bắt đầu chạy.
Trên con phố vắng hoe, họ chạy tạo thành cơn gió mát lành.
Lau mồ hôi trên trán trượt vào cổ áo, chẳng bao lâu người đã tỉnh táo hơn.
Đầu óc Bảo Bảo chợt minh mẫn, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều.
Cô nhìn thành phố im lặng dưới bầu trời âm u, trong lòng bỗng trở nên trống trải.
Gần một tiếng sau, đội ngũ đã chuyển từ chạy chậm sang đi bộ chậm.
Con đường chuyển từ đường phố bằng phẳng thành đường đá nhỏ đồng ruộng.
Bảo Bảo không ngờ tới, thì ra nếu xuất phát từ trường và đi quãng đường chưa đến một tiếng sẽ có thể nhìn thấy cảnh sắc như vậy.
Đồng cỏ mênh mông, tiếng ve ồn ã.
Một lớp ánh sáng mỏng manh đã chiếu xuống từ trên bầu trời.
Không khí trong lành, cứ như mùi thơm của trà.
“Báo cáo thầy, dây giày của em bị tuột.”
Hồ San không biết đã chạy đến bên Bảo Bảo từ lúc nào hô lớn.
“Ra khỏi hàng! Buộc dây giày.” Thầy giáo dừng lại, chống nạnh đứng một bên.
Bảo Bảo vô thức dừng lại, ra khỏi hàng đứng bên cạnh đợi San San.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ống quần bỗng bị kéo, Bảo Bảo cúi đầu, thấy San San đang kéo cô.
Cô liếc nhìn thầy giáo, sau đó ngồi xổm xuống, hai tay khoanh trên đầu gối.
“Sao thế?” Bảo Bảo hỏi.
“Cậu xem dưới cái cây đó có phải có bóng người không?”
Bảo Bảo nhìn theo hướng Hồ San San nói, nhìn kĩ một lúc, đúng là có bóng người thật.
Cô gật gật đầu: “Hình như đang ngồi, mà hình như cũng đang mặc bộ rằn ri.”
“Trên con đường ruộng hoang vắng này tự nhiên có bóng người, Bảo Bảo, cậu nói xem có phải là … thứ đó không?”
“Cậu đừng dọa tớ…người kia cũng mang bộ rằn ri mà, nói không chừng là một bạn nào đó bị bỏ lại.”
Dù nói như vậy, Bảo Bảo vẫn ôm chặt cánh tay của Hồ San San.
Hồ San San bình tĩnh vỗ vỗ cánh tay của Bảo Bảo, hai người liền đứng dậy.
Thầy giáo hỏi: “Buộc xong chưa?”
“Thưa thầy buộc xong rồi ạ.” Hồ San San ngẩng đầu, gật gật.
“Buộc xong rồi thì về đội.”
“Đợi đã, thầy ơi…” Hồ San San do dự nửa giây, sau đó vươn tay chỉ về chỗ cái cây đã bị che khuất gần hết ánh sáng phía không xa, “Thưa thầy, hình như bên đó có người.”
“Có người thì có gì lạ.”
“Không phải, hình như cũng mang đồng phục rằn ri ạ.”
Thầy giáo nghe thế bèn nhìn về phía cái cây đó, sau đó nói với hai người: “Các em cứ về đội, tôi đi xem sao.”
Nói xong, thầy giáo chạy bước nhỏ qua đó xem.
Hồ San San kéo tay Bảo Bảo, thấp giọng nói: “Đi, chúng ta cũng đi xem sao.”
Bảo Bảo còn chưa kịp khuyên đừng làm chuyện mờ ám đã bị Hồ San San kéo chạy vài bước.
Hai người chạy chậm hơn thầy giáo ba bước, hướng đến phía dưới cái cây đó, đến gần mới nhìn rõ là cây dâu tằm.
Cành lá quá um tùm, vì thế người ở phía dưới thực sự được che giấu rất tốt.
“Không phải bảo các em về hàng sao?” Thầy giáo quay đầu lại, nhíu mày.
Hồ San San kéo Bảo Bảo ra trốn sau lưng, cười xấu hổ: “Bọn em tò mò thôi mà
thầy.”
Dù gì cũng là con gái, thầy giáo cũng không trách mắng gì nhiều nữa, quay đầu nhìn người đang bó gối cúi đầu trước thân cây.
Bọn họ cũng đã thấy rõ, người ngồi dưới tán cây đó đúng là mang quân phục y như bọn họ.
Có lẽ là bạn học không cẩn thận bị bỏ lại.
“Em kia làm sao thế?” Thầy giáo gập người hỏi.
Người đó ngẩng đầu lên, một gương mặt trắng trẻo thanh khiết hiện ra.
Hàng mi cong dày, đôi mắt long lanh, tinh tế, trông vô cùng giống búp bê.
Khoảnh khắc Hồ San San nhìn thấy bèn siết chặt cổ tay của Bảo Bảo.
Nói nhỏ với Bảo Bảo một cách ngạc nhiên: “Thật là một cô gái đáng yêu!”
Bảo Bảo quá hiểu tính khí của San San, chỉ cần gặp phải một bạn gái mỏng manh đáng yêu.
Cô ấy sẽ bộc lộ sự thương tiếc không thể nào kìm chế được, thỉnh thoảng còn khiến người khác hiểu nhầm về giới tính của mình.
Nhưng trên thực tế, San San là gái thẳng, chỉ là có sở thích khá đặc biệt.
Đó chính là “bắt nạt” những cô nàng đáng yêu yếu ớt.
Ví dụ người đáng thương như cô chẳng hạn.
“Cậu chú ý hình tượng chút đi.”
Bảo Bảo nắm lấy cánh tay đang run lên vì hưng phấn của San San, thấp giọng nhắc nhở cô.
Tuy nhiên chẳng có tác dụng gì, đôi mắt phát ra ánh sáng như lang sói của Hồ San San vẫn doạ người như vậy.
Búp bê xinh xắn nhìn ba người trước mặt, cuối cùng vẫn rũ mắt xuống.
Giọng nói mang theo nức nở, rụt rè nói: “Em, em bị trẹo chân rồi.”
“Bọn tớ dìu cậu về nha!”
Hồ San San thả tay Bảo Bảo trong nháy mắt, phi đến bên búp bê ngồi xổm xuống, nở nụ cười gần như là nịnh nọt.
Bảo Bảo cười giật giật, cái đứa có mới nới cũ này, cô tuyệt đối không thừa nhận cô ấy là bạn thân của mình.
“Em ở lớp nào?” Thầy giáo hỏi.
Búp bê lại rụt rè ngẩng đầu nhìn thầy giáo, sau đó rụt người lại.
“...Lớp 11/2 ạ.”
Lớp trọng điểm!
Hồ San San và Bảo Bảo ngấm ngầm nhìn nhau.
Ghê thật, không ngờ búp bê dễ thương đáng yêu thế này lại là một học bá!
Phải biết rằng học sinh mới bọn họ tổng cộng có 20 lớp bình thường, nhưng chỉ có hai lớp trọng điểm.
Lớp 11/3 và lớp 11/2.
Ngày chủ nhật của một tuần sau khi vừa nhận được giấy thông báo nhập học, tất cả học sinh mới đều phải tham gia kì thi nhập học.
Đề thi đúng thật là biến thái.
Sau kì thi có người đào bới ra.
Nhiều câu hỏi toán học trong đó đều là đề Olympic toán quốc tế, câu hỏi vật lý hoá học gần một nửa đến từ đề