Dù Thế Nào Cũng Phải Bồi Dưỡng Đầu Gấu Trường Thành Học Bá

Chương 7


trước sau


Sau khi buổi huấn luyện dã ngoại kết thúc, tất cả mọi người về đến kí túc xá cũng đã hơn 9 giờ sáng
 
Chỉ thị của thầy giáo là đi ăn sáng trước, đúng 10 giờ tập hợp ở tất cả các chỗ huấn luyện.
 
Khi Bảo Bảo và Hồ San San đến nhà ăn, vừa liếc mắt đã thấy Ninh Khải Triết đang ăn sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu ấy ngồi một mình, đầu tóc hơi ẩm ướt. Quần áo trên người dường như cũng đã thay, trông có vẻ vô cùng thông thoáng.
 
Bảo Bảo chọn đồ ăn xong rồi kéo Hồ San San ngồi xuống.
 
Hồ San San giờ phút này vẫn đang chìm trong trạng thái hồn bay phách lạc.
 
Mặt như trái mướp đắng, cứ như chẳng có ai có thể khiến cô ấy vui vẻ vậy.
 
“Cậu về sớm thật đấy.” Bảo Bảo ngồi trước Ninh Khải Triết cảm thán.
 
Đến gần mới nhìn thấy rõ, đầu tóc ướt của Ninh Khải Triết không phải do mồ hôi làm ướt.
 
Thế nên Bảo Bảo lại ngạc nhiên hỏi: “Cậu tắm rồi sao?”
 
Ninh Khải Triết gật đầu, cười nói: “Ừ, chạy về nhanh nên có tắm qua, cả người bết bát mồ hôi không thoải mái.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bảo Bảo uống sữa đậu nành, mắt chớp chớp.
 
Nghĩ thầm, chả trách mỗi lần nhìn thấy cậu ấy luôn trong trạng thái rất sảng khoái.
 
Chứ không phải ướt nhẹp mồ hôi như cũng bạn nam khác.
 
Bảo Bảo liếc mắt nhìn Hồ San San đang lặng lẽ ăn cơm, chẳng nói chẳng rằng, đến cả một cái nhìn cũng không có.
 
Đột nhiên nhớ lại, cô hỏi: “Đúng rồi, tình trạng Hứa Văn Thành như thế nào rồi?”
 
“Cũng khá ổn, hiện tại đã nằm trong phòng y tế rồi.”
 
“Trẹo chân có nghiêm trọng không.”
 
Ninh Khải Triết yên lặng, mí mắt nhếch lên, đôi tròng mắt thâm sâu vô cùng.
 
Cậu ấy cười hỏi lại: “Cậu rất quan tâm cậu ấy?”
 
Nụ cười của cậu ấy quá có tính công chiếm, Bảo Bảo nhất thời không thốt nên lời.
 
Bình thường vào lúc này, Hồ San San đều sẽ ra mặt giúp cô.
 
Nhưng hôm nay San San chịu đả kích không nhỏ, tạm thời không thể để ý đến cô được mà chỉ yên lặng ăn sáng một mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt của Bảo Bảo lơ lửng một hồi, cô cắn chặt ống hút nước đậu nành, không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
 
“Đừng lo, chỉ là bong gân bình thường thôi, nghỉ ngơi một hai ngày là khỏi.”
 
Mí mắt rũ xuống, giọng nói và thái độ của Ninh Khải Triết đều không có gì thay đổi.
 
Nhưng Bảo Bảo cảm thấy dường như cậu ấy có chút không vui.
 
“À ừm.” Rụt cổ lại, cô quyết định noi theo San San yên lặng ăn sáng.
 
“Nếu như vẫn không yên tâm, hai cậu có thể đi thăm cậu ấy vào giờ giải lao buổi trưa.”
 
“Không sao, có lẽ bạn học lớp cậu ấy sẽ đi thăm, bọn tớ cũng không đi nữa.”
 
“Hử?” Một tiếng này của Ninh Khải Triết khiến Bảo Bảo ngẩng đầu theo phản xạ điều kiện.
 
Vừa ngẩng đầu đã lọt vào trong nụ cười quyến rũ ấy.
 
Bảo Bảo nuốt nước bọt, thực sự hiện giờ rất muốn hỏi bạn học phía đối diện, rốt cuộc cậu ấy có biết cười như thế rất tội lỗi hay không.
 
“cậu ấy gần như là người vô hình trong lớp của mình, tôi cá là lớp bọn họ sẽ chẳng có ai qua thăm cậu ấy đâu.”
 
“…” Bảo Bảo tròn mắt.
“Ngoại hình của cậu ấy quá giống con gái, bất kể nam hay nữ đều cảm thấy cậu ấy giống gay.”
 
Bảo Bảo gật đầu như đang suy ngẫm gì đó, vẻ mặt đáng thương và đồng tình không hề che giấu.
 
“Vậy trưa tớ…”
 
“Tôi ăn xong rồi, các cậu ăn từ từ, đi trước đây.”
 
Bảo Bảo còn chưa kịp nói xong, Ninh Khải Triết đã bê đồ sải bước rời đi.
 
Mắt Bảo Bảo càng mở lớn hơn nữa, nhìn chằm chằm bóng lưng đẹp đẽ đang dần biến mất ở cửa nhà ăn.
 
Trong lòng càng thêm khẳng định, đúng là cậu ấy giận thật rồi.
 
Nhưng cậu ấy giận gì mới được chứ?
 
Bảo Bảo ngậm ống hút, mày cau lại khó hiểu.
 
Ninh Khải Triết đến trước toà số một trước, sau đó ngồi xuống dưới gốc cây.
 
Kéo ống quần, ống quần một bên đã bị cậu kéo lên một đoạn, lộ ra bắp chân rắn chắc của mình.
 
Khuỷu tay chống trên đầu gối, người cúi xuống, cậu nhíu chặt mày, đôi mắt ngẩn ngơ.
 
Chẳng mấy chốc, lớp quốc kì lại có thêm hai người đến.
 
Đó đều là học bá lớp 11/2, mấy ngày nay họ có quan hệ khá tốt với Ninh Khải Triết.
 
Một người tên là Chu An Chí, ngoại hình cao lớn mạnh mẽ, bước đến còn tưởng là huấn luyện viên thể hình.
 
Một người tên là Bác Tân Bạch, đeo kính vô cùng nhã nhặn, cả người toát lên vẻ mọt sách lạnh lùng.
 
Chu An Chí đi đến bên cạnh Ninh Khải Triết, vỗ vai cậu rất tự nhiên.
 
“Hi~ Khải Triết, ngây ngốc cái gì đấy?”
 
“Không có gì.” Cậu vừa nói vừa vân vê ngón tay.
 
“Ờ.” Chu An Chí gật đầu như hiểu được gì, rõ ràng cậu ấy có tâm sự nhưng không muốn nói.
 
Nhưng Chu An Chí cũng không miễn cưỡng, cậu quay đầu nói chuyện với Bác Tân Bạch.
 
Chẳng bao lâu, Ninh Khải Triết lại phán một câu xanh rờn.
 
“Có phải tớ đã bước vào tuổi dậy thì rồi không?”
 
“…” Bác Tân Bạch nghiêng mặt.
 
“…” Chu An Chí quay đầu.
 
“Khụ khụ…” Chu An Chí lại liếc nhìn Bác Tân Bạch, lúc này mới hỏi Ninh Khải Triết, “Cậu có gì khúc mắc sao?”
 
Sau khi nhận được ánh mắt ngốc nghếch của Bác Tân Bạch, Chu An Chí lập tức sửa lời: “À không, cậu nghĩ không thông cái gì ư?”
 
Lại một lần nữa nhận được ánh mắt của tên ngốc Bác Tân Bạch, Chu An Chí ho vài tiếng rồi lại muốn sửa lời.
 
Thế nhưng Ninh Khải Triết đã không cho cậu ấy cơ hội đó nữa.
 
Khuôn mặt điển trai nhăn nhó, nhìn về phía bọn họ.
 
“Chỉ là tớ cảm thấy có chút nóng nảy.”
 
“Hử?” Chu An Chí.
 
“Tự nhiên cảm thấy buồn bực không biết vì sao.”
 
Ánh mắt vô thức rũ xuống, có hơi nhìn xuống đất.
 
Giọng nói của cậu ấy mờ mịt: “Rõ ràng lúc trước nhìn thấy cô ấy, tâm trạng của tớ vẫn rất tốt…”

 
Chu An Chí quay đầu, nhìn Bác Tân Bạch cầu cứu.
 
Loại vấn đề tình cảm rõ ràng như vậy, thật sự không phải việc mà “người sắt” như cậu có thể giúp được.
 
“Có phải bên cạnh cô ấy xuất hiện thêm “giống đực” khác không?”
 
Bác Tân Bạch cười lạnh, nói đúng tim đen.
 
Vì vậy đã xát muối vào lòng Ninh Khải Triết.
 
Cậu giống như một tên ngốc, ngây người hỏi Bác Tân Bạch: “Sao cậu biết?”
 
Nếu không phải là người có giáo dục, có thể lúc này đây Bác Tân Bạch đã liếc xéo cậu ấy rồi.
 
Đôi lông mày lạnh lùng chau lại, Bác Tân Bạch hỏi tiếp.
 
“Cô ấy đối xử rất tốt với giống đực kia?”
 
Cũng không…” Ngẫm nghĩ một lúc, Ninh Khải Triết sửa lại: “Có một chút.”
 
Ít nhất cũng có dáng vẻ thích thú, đôi mắt lấp lánh kia khiến trái tim cậu run rẩy.
 
Chỉ có điều không phải là lấp lánh vì cậu, mà là vì nhìn Hứa Văn Thành.
 
Ninh Khải Triết lại vô thức siết ngón tay, từng ngón từng ngón.
 
Động tác lặp đi lặp lại cho thấy hiện giờ tâm trạng của cậu ấy vô cùng buồn bực.
Chu An Chí bên cạnh gãi gãi đầu, có chút không hiểu sự bối rối của Ninh Khải Triết.
 
Khải Triết bình thường không như vậy, mà là phóng khoáng, đẹp trai rạng ngời.
 
Cao thủ bóng rổ, thể lực cũng vô cùng tốt, thẳng thắn không vòng vo.
 
Đây cũng là lí do tại sao bọn họ hợp nhau như vậy.
 
Nhưng hôm nay

bị làm sao không biết? Cứ như một cô vợ nhỏ, bẽn la bẽn lẽn.
 
Y như trúng tà.
 
Chu An Chí quay đầu nhìn Bác Tân Bạch.
 
Mong chờ bộ não nhạy bén như máy tính của Tân Bạch có thể giúp cậu giải đáp nghi hoặc.
 
“Thanh niên hồi xuân, hết thuốc chữa.”
 
Bác Tân Bạch lạnh nhạt như sương mai chẩn đoán.
 
Dọa cho Chu An Chí trừng lớn hai mắt, không dám nói gì.
 
Nhưng vừa quay đầu đã thấy Ninh Khải Triết chìm vào trong thế giới riêng của mình, dáng vẻ lặp đi lặp lại.
 
“Haizz, vừa rồi cứ rời đi như vậy, liệu có phải không được lịch sự…”
Ninh Khải Triết tự độc thoại, cứ như hai người bên cạnh là không khí.
 
Chu An Chí lặng lẽ tán thành chẩn đoán “vô cùng ngầu lòi” kia.
 
Chàng trai hồi xuân, hết cách chữa.
 
Sau khi kết thúc buổi huấn luyện buổi trưa, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường vào giờ cơm trưa.
 
Ninh Khải Triết vẫn cười ấm áp và nói cảm ơn với Bảo Bảo.
 
Bảo Bảo cho rằng Ninh Khải Triết tức giận vào ban sáng dường như chỉ là do cô tưởng tượng.
 
Sau khi giờ cơm kết thúc.
 
Bảo Bảo kéo Hồ San San ra mua hai hộp sữa và bánh quy ở siêu thị ở bên ngoài nhà ăn.
 
Nhân khoảng thời gian nghỉ ngơi mà thầy giáo Đường đã ấn định cho bọn cô sau bữa trưa, hai người bèn đi đến phòng y tế.
 
Vừa mở cánh của đã nhìn thấy Hứa Văn Thành nằm trên giường bệnh nghịch điện thoại.
 
Trắng trẻo nhỏ nhắn, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa như nai tơ.
 
Cậu đặt điện thoại qua một bên, hai tay chống lên giường để ngồi thẳng dậy.
 
Một chân gập lại, một chân duỗi thẳng.
 
Chỗ cổ chân của cái chân duỗi thẳng kia sưng đỏ lên rõ ràng, trong có chút đáng sợ.
 
“Cậu cứ nằm đi, bọn tớ chỉ đến xem cậu đỡ hơn tí nào chưa thôi.”
 
Bảo Bảo nắm tay Hồ San San đi đến bên Hứa Văn Thành, đặt những thứ đồ trong tay lên tủ bên cạnh giường bệnh.
 
“Cảm ơn…” Giọng nói của Hứa Văn Thành rất nhỏ.
 
Lúc nói chuyện, đôi mắt ướt át linh hoạt nhanh chóng chuyển qua chuyển lại giữa Bảo Bảo và Hồ San San.
 
“Đừng khách sáo.” Bảo Bảo cười rạng rỡ, “Tớ là Bảo Bảo, họ Bảo trong bảo vệ thanh xuân, tên Bảo trong bảo bối.”
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tên của cậu rất đáng yêu.” Hứa Văn Thành cong môi cười, trông có chút ngại ngùng.
 
Cậu lại nhìn Hồ San San ở bên cạnh, nhưng cô ấy im lặng như tờ, mặt không biểu cảm.
 
Bảo Bảo nhìn ra được sự lúng túng của Hứa Văn Thành, khẽ kéo tay San San.
 
“Tôi là Hồ San San.” Giọng điệu…hình như không được thân thiện cho lắm.
 
Bảo Bảo cười bối rối, bèn viện cớ giải thích: “Hôm nay “bà dì” của cô ấy ghé thăm, thật ngại quá.”
Hứa Văn Thành sững người một lát mới hiểu được ý của từ “bà dì”.
 
Nhờ thế cậu đã giải mã được thái độ khác nhau rõ rệt khi gặp cậu hai lần của Hồ San San.
 
Nghe nói con gái đến ngày đó khá là bất thường, xem ra đúng là thế thật.
 
Hồ San San cũng không nói gì, ánh mắt cứ nhìn lên trên.
 
Dù biết rằng tất cả mọi việc đều không có bất cứ liên quan nào đến Hứa Văn Thành, vẻ ngoài giống búp bê cũng không phải lỗi của cậu.
 
Nhưng giờ nỗi niềm của Hồ San San không biết gửi gắm vào đâu, thế nên khá lạnh lùng với người khác.
 
Sau đó Bảo Bảo lại hỏi vì sao Hứa Văn Thành lại bị tách khỏi đội, và bác sĩ nói vết thương của cậu ấy như thế nào.
 
Ước chừng khoảng sau 10 phút, Bảo Bảo thúc San San tạm biệt Hứa Văn Thành.
 
“Lần sau bọn tớ lại đến thăm cậu, nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
 
“Ừm, cảm…”
 
“Tôi đi cùng các cậu.” Một giọng nói cắt ngang Hứa Văn Thành.
 
Bức màn phía bên cạnh đột nhiên bị kéo ra, một người ngồi dậy trên giường.
Ninh Khải Triết.
Bảo Bảo ngạc nhiên nhìn cậu ấy, hoàn toàn không thể ngờ cậu ấy ở sau tấm màn.
 
Nhưng tại sao vừa rồi không lên tiếng?
 
“Đi thôi.”
 
Ninh Khải Triết đã kéo cửa ra, thân người cao lớn của cậu chắn trước cửa.
 
Biểu cảm trên mặt nhàn nhạt, có cảm giác áp bách.
 
Bảo Bảo hoảng hồn, quay đầu nói tạm biệt với Hứa Văn Thành.
 
Lúc này mới kéo Hồ San San hướng về Ninh Khải Triết ở cửa.
 
Trên đường đi, Bảo Bảo co rúm đầu lại, lén lút nâng mắt nhìn sắc mặt của Ninh Khải Triết.
 
Tại sao vẫn có cảm giác cậu ấy đang giận nhỉ?
 
Cô vừa cẩn thận phóng ánh mắt qua.
 
Hàng mi tuyệt đẹp kia khẽ run, mí mắt nhếch lên.
 
Ánh mắt ẩn chứa ý cười của Ninh Khải Triết nhìn thẳng cô.
 
Trong tích tắc, Bảo Bảo lập tức thu lại ánh mắt.
 
Đáng tiếc đã muộn rồi.
 
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, hình như cậu cũng nhìn tôi như thế.”
 
Trong giọng nói mang theo ý cười trêu đùa, thế nhưng không hề mất đi sự dịu dàng.
 
Bảo Bảo sốc toàn thân, cả người ngây ngốc, cô vô thức ngẩng đầu nhìn.
 
Đôi mắt đó vẫn nhìn Bảo Bảo như thế, thâm sâu đến mức khiến người khác không thể trốn thoát.
 
“Lúc tôi bị hiệu phó giáo huấn ở cổng trường, lúc đó tôi còn nghĩ cô gái này khá đáng yêu, muốn nhìn nhưng lại không dám, và có vẻ rất sợ tôi.”
 
Ánh mắt của cậu ấy sáng ngời, giọng nói mềm mại dìm chết người.
 
Bảo Bảo đỏ mặt, cô nghĩ, tiêu rồi, còn mặt mũi đâu mà nhìn người ta.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện