Dữ Thiên Đồng Thú

Chương 10


trước sau

Lúc này ở Lệ Thủy Hiên, Sở Nguyên Hạo đang tiếp đón một vị khách đến từ Ngật Khâu Sơn.

Vị khách nhân này tên là Chiêm Hòa Trạch, đến từ Tẩy Kiếm Tông của Ngật Khâu Sơn, là một võ giả Không Minh Cảnh.

Đại lục Tấn Thiên có một câu tam tông tứ tộc ngũ môn, mà Tẩy Kiếm Tông của Ngật Khâu sơn chính là một trong ba đại tông môn của đại lục, rất có uy vọng. Bọn họ nổi tiếng nhờ cách dùng kiếm, môn hạ có vô số võ giả là kiếm tu, cũng là nhân vật dẫn đầu của đại lục Tấn Thiên.

"Sở huynh đệ, nghe nói Sở gia lại có thêm một thiên tài, chúc mừng ngươi." Chiêm Hòa Trạch cười nói.

Sở Nguyên Hạo vô cùng cao hứng, làm gì có ai không mong muốn gia tộc mình có thêm mấy đệ tử xuất sắc chứ? Đó cũng chính là khung xương của một gia tộc cường thịnh. Dù trong lòng vui sướng nhưng ngoài mặt lại rụt rè nói: "Đã là chuyện của mấy năm trước, Chiêm huynh giờ mới nói thì có hơi muộn rồi. Huống chi Tẩy Kiếm Tông thiên tài xuất hiện lớp lớp, Sở gia chúng ta sao có thể so sánh được?"

Chiêm Hòa Trạch cười: "Chúng ta chỉ là một đám kiếm tu thô lỗ, thật sự không so được hài tử của Sở gia các ngươi. Yêu thú của Sở gia Lăng Dương chẳng phải cũng nổi danh thiên hạ sao......"

Sau khi hai người ta khen ngươi một câu, ngươi khen ta một câu, bấy giờ Chiêm Hòa Trạch mới nói ra mục đích của chuyến đi lần này.

"Nghe nói ba năm trước đây Sở gia có một tiểu cô nương khế ước được yêu thú hệ thủy cấp mười?" Chiêm Hòa Trạch hỏi.

Sở Nguyên Hạo lập tức hiểu rõ ý đồ của hắn, trên mặt không biểu lộ sắc thái gì, chỉ cười nói: "Đúng là có chuyện này, mấy vị trưởng lão còn vì thế mà xuất quan. Chẳng qua chắc ngươi cũng biết, yêu thú mà Sở gia chúng ta khế ước đều là ấu tể, sẽ trưởng thành cùng với chủ nhân. Yêu thú cấp càng cao thì kỳ trưởng thành càng dài, chờ đến lúc bọn chúng có thể sóng vai chiến đấu cùng với chủ nhân thì không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng rồi."

Cho nên trước khi yêu thú trưởng thành, đệ tử Sở gia đều là tự mình phấn đấu.

Chiêm Hòa Trạch sao lại nghe không ra ý tứ của ông, nghiêm mặt nói: "Đúng đúng, yêu thú cấp cao trưởng thành thật không dễ dàng, bằng không cũng sẽ không khế ước với nhân loại, còn không phải vì có thể mau chóng trưởng thành sao? Sở huynh đệ, hôm nay ta tới đây xác thật có một việc yêu cầu muốn nhờ Sở gia trợ giúp."

Sở Nguyên Hạo lập tức trở nên nghiêm túc, thể hiện bản thân đang chăm chú lắng nghe.

Mặc kệ mục đích của Chiêm Hòa Trạch là gì, Tẩy Kiếm Tông cùng Sở gia xưa nay giao hảo, nếu nằm trong phạm vi có thể làm được thì tất nhiên sẽ giúp đỡ.

Trong lúc hai người nói chuyện, chung quanh bày ra cấm chế cách âm, người hầu cách đó không xa chỉ có thể nhìn thấy miệng hai người cử động, lại không nghe được bọn họ đang nói gì.

Một con yêu thú màu đen ngồi trên xà nhà, đôi mắt hai màu nhìn xuống phía dưới, nghe hết kế hoạch của bọn họ - không lọt một chữ!

Mãi đến lúc hai người nói được không sai biệt lắm, nó mới duỗi eo, lặng yên không một tiếng động rời đi.

***

Yêu thú màu đen xuyên qua các mái hiên, võ giả tuần tra còn chưa thấy rõ, nó đã như một cơn gió bay vụt qua.

Rất nhanh, yêu thú đã phi tới Tử Trúc Lâm.

Vươn móng vuốt xé ra một cái lỗ ở kết giới, nó ngay lập tức chui vào bên trong.

Mới vừa bước vào, đập ngay vào mắt là cảnh một đám yêu thú đang kéo bè kéo lũ đánh nhau, lông tóc bay loạn. Trên bầu trời còn có mấy yêu thú thuộc lớp chim đang thét dài từng tiếng, nghe vào tai người thì là đàn điểu loạn minh, nhưng nghe vào tai yêu thú thì lại là đang trợ uy cho bọn chúng tiếp tục lao vào đánh nhau.

Vẫn là Liệp Đông có năng lực điều tra tốt nhất, phát hiện yêu thú trở về, lập tức cạc cạc kêu lên: 【 Quá tổn thọ, lão đại đã trở lại! 】

Các yêu thú nãy còn đang đánh nhau lập tức ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, một thân vết thương nhìn yêu thú uyển chuyển nhẹ nhàng đứng trên thân cây trúc kia.

Đôi dị đồng nhìn chằm chằm chúng nó, không nói một câu.

Một đám tiểu yêu thú lo sợ bất an, cho rằng lão đại tức giận, run run rẩy rẩy suy nghĩ nên làm thế nào để tránh được một kiếp, lão đại đánh đau cực kì đó T^T. Cho nên, bọn chúng vội vàng đẩy ra một kẻ chết thay, để cho lão đại đánh nguôi giận.

Cuối cùng, chín cấp Băng Mục Sư đang ngồi xổm một bên xem náo nhiệt không biết bị con yêu thú nào đá một cái vào mông, nhanh như chớp lăn về phía trước.

Băng Mục Sư nháy mắt từ một con sư tử cao quý lãnh diễm biến thành một viên thịt cầu dính đầy lá trúc.

Nó tức giận nhảy dựng lên, gào một tiếng sư tử hống: 【 Tên oắt nào dám đá mông của ta? Ra đây, ta nhất định sẽ đánh chết ngươi! 】

Một đám yêu thú đáng yêu nghiêng đầu nhìn nó, biểu tình "Ngươi nói gì bé nghe hông hiểu".

Chẳng qua Băng Mục Sư cũng là một con sư tử thông minh, hơn nữa nó còn có mắt thần quan sát, sao lại không biết đầu sỏ gây tội là ai? Vì thế nó hé miệng, một tảng băng trùy phun tới chỗ của Cửu Li Chồn.

Cửu Li Chồn không ngốc bạch ngọt giống như chủ nhân của mình, ngược lại là một con chồn phúc hắc, nó nhanh nhẹn trốn ra đằng sau lưng con gấu lớn ngốc nghếch. Làn da của Đại Địa Liệt Hùng theo bản năng bùng lên một ngọn lửa, hóa băng trùy thành nước, nhưng ngọn lửa trên người nó lại rơi xuống thảm lá khô dưới chân, chẳng mấy chốc lửa đã lan rộng ra, bùng một phát khiến rừng trúc bốc cháy.

Các yêu thú còn chưa kịp chạy, lại một cột nước phun tới, tưới tắt ngọn lửa đang bùng lên kia.

Một đám yêu thú nhẹ nhàng thở ra, mồm năm miệng mười nói:【 May là có Huyền Quy ở đây, nếu không rừng trúc cháy sạch, chủ nhân chắc chắn sẽ tức giận. 】

【 Đúng vậy, đại địa hùng ngươi về sau tốt nhất đừng tùy tiện phóng hỏa trong rừng trúc. 】

【 A Huyền thật lợi hại! 】

Uyên Đồ Huyền Quy dù được khích lệ nhưng vẫn một điệu bộ bình tĩnh, chậm rì rì nói: 【 Ta ghét lửa...... Về sau ai còn dám phóng hỏa, ta sẽ phun nước đầy mặt nó......】

Đại Địa Liệt Hùng cộc lốc gãi gãi đầu, vẻ mặt vô tội.

A Chiếu nhìn đám tiểu đệ chỉ biết chơi đùa, bỗng cảm thấy có chút ưu thương.

Thôi đi, đúng là không
thể trông cậy vào lũ chúng nó, đợi đến lúc chúng nó có thể giúp đỡ làm việc, chắc cũng phải mười năm nữa.

A Chiếu nhảy xuống, cho mỗi đứa một vuốt rồi mới thong dong nói: 【 Phía chủ viện xảy ra một chút chuyện, về sau các ngươi tới đó thì nhớ phải cảnh giác một chút. 】

Một đám ấu tể đôi mắt lóng la lóng lánh nhìn nó.

A Chiếu lập tức lại muốn cho mỗi con một vuốt, tiểu đệ quá ngu ngốc thì phải làm sao bây giờ, ngoại trừ ăn chính là chơi, rốt cuộc nuôi bọn nó có tác dụng gì hả?

Lúc A Chiếu chuẩn bị ra tay, bất chợt nó ngẩng đầu lên.

Các yêu thú nhìn nó, nếu để ý kĩ sẽ phát hiện ra mỗi lần nó làm động tác này thì đồng nghĩa với việc chủ nhân sắp tới đây đón chúng về nhà.

Quả nhiên, rất nhanh liền nghe được tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo đó là một đám hài tử ước chừng mười một mười hai tuổi đang bước tới.

Quần áo trên người bọn họ rất khác nhau, nhưng bên hông đều treo một chiếc túi có màu sắc vô cùng rực rỡ, chiếc túi này được chế tạo bằng những vật liệu đặc thù, yêu thú có thể chui vào bên trong nghỉ ngơi nên người ta đặt gọi nó là túi linh thú.

Chẳng qua túi linh thú của Sở gia lại có chút bất đồng, bên trong còn có một không gian để cho yêu thú tự do hoạt động nghỉ ngơi, cũng không hạn chế yêu thú ra vào, bởi vậy có thể thấy được quan hệ giữa Sở gia cùng yêu thú có bao nhiêu sâu. Từ thời viễn cổ tới nay hai bên đều ký khế ước bình đẳng, cũng không giống bên ngoài cưỡng chế ký khế ước nô dịch.

A Chiếu nhảy dựng lên, nhào vào một thiếu nữ ôn nhu như nước ở trong nhóm, trực tiếp dán vào mặt nàng, cái đuôi thì cuốn lấy cổ.

Nhìn thấy Sở Chước bị yêu thú bám chặt vào mặt, tất cả mọi người nhịn không được cười một tiếng.

Tuy rằng một màn này bọn họ đã nhìn qua rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng không nhịn được muốn cười.

Sở Chước bình tĩnh xách con yêu thú này đặt xuống dưới, búng vào giữa trán nó một cái, mặc cho nó nhảy lên bả vai.

Sở Nguyệt sán lại gần, hỏi: "A Chước, yêu thú của ngươi thật đáng yêu, nó có phải thuộc bộ tộc linh miêu không?"

"Ta thấy không giống lắm, nói thuộc bộ tộc linh báo thì đúng hơn." Sở Nguyên Hi nói.

"Có lẽ là bộ tộc linh sư chăng?" Sở Thanh Loan cũng phụ họa một tiếng.

Ba năm trước đây, sau khi Sở Chước tấn chức Nhập Huyền Cảnh không lâu, thừa dịp một lần ra ngoài liền quang minh chính đại công khai thân phận của A Chiếu, nói với bên ngoài nó là yêu thú nàng mua được ở chợ.

Vì A Chiếu chỉ nho nhỏ một mẩu, hơi thở trên người không khác gì yêu thú cấp ba cấp bốn, nhìn không ra thuộc chủng loại gì, thế nên người của Sở gia cũng không để tâm cho lắm.

Chẳng qua đôi dị đồng của nó lại khiến mấy thiếu niên ở đây bàn luận không ngớt. Yêu thú có vô vàn chủng loại, thậm chí có rất nhiều yêu thú mà nhân loại chưa phát hiện ra, là một tên ngự thú sư, bọn họ biết rất nhiều chủng loại yêu thú, thế nên khi nhìn thấy một "giống loài" mới, tất cả đều hứng thú bừng bừng sôi nổi bàn luận.

Sở Chước chỉ nhàn nhạt cười, tùy ý để bọn họ thảo luận.

Sở Thanh Loan lơ đãng quay đầu nhìn lại, không khỏi sửng sốt, sau đó khuôn mặt hắn hơi hơi nóng lên.

Lúc nàng cười thật sự vô cùng xinh đẹp, mặt mày tinh xảo giống như một bức tranh thuỷ mặc, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, lúc chau mày lại lộ ra một chút yếu đuối, rất dễ khiến cho người ta thương tiếc, cho rằng nàng là một tiểu cô nương yếu ớt không có sức phòng vệ.

Dù biết rõ cô nương này rất lợi hại, nhưng bọn họ thường xuyên vẫn bị vẻ bên ngoài của nàng lừa gạt.

Sở Thanh Loan nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Sở Chước, rõ ràng là một cô nương nhỏ gầy, xanh xao vàng vọt, căn bản nhìn không ra xinh đẹp ở chỗ nào, không nghĩ tới mới ba năm trôi qua, nàng thế nhưng đã trưởng thành, không thể không nói, di truyền của ngũ phòng thật là kinh người.

Trong ba năm này, tài nguyên sung túc cùng với tu vi tinh tiến đã khiến Sở Chước từ một cô nương xanh xao gầy gò trở thành một thiếu nữ tinh xảo xinh đẹp, thân thể cũng cao lên, nhìn qua đã đúng với độ tuổi.

Chẳng qua mỗi lần nàng soi mình trong gương, nhìn thấy bộ dạng bạch liên hoa của bản thân, liền nhịn không được thở dài.

Tuy rằng không biết cha mẹ cùng hai vị tỷ tỷ trông như thế nào, nhưng qua lời miêu tả của các trưởng bối Sở gia, bọn họ tuyệt đối là anh tư thông minh, không hề bạch liên hoa như nàng. Điều này khiến Sở Chước nghĩ đến chuyện có thể mình không phải là huyết mạch của Sở gia.

Đời trước, nàng từng bởi vì khuôn mặt này mà ăn không ít khổ.

Nhưng mà tướng mạo là trời sinh, cũng là của cha mẹ ban tặng, Sở Chước dù không hài lòng thế nào đi chăng nữa cũng chưa từng nghĩ tới chuyện thay đổi nó. Rồi mãi cho đến về sau, tự bản thân nàng lại lĩnh ngộ ra một loại kĩ năng dành riêng cho bạch liên hoa, bấy giờ cuộc sống mới trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện