Sau khi chào tạm biệt nhau, mỗi người đều ôm lấy yêu thú của mình trở về trúc ốc.
Trên vai Sở Chước có một con yêu thú đang ngồi xổm, trong tay lại ôm một con rùa đen nhỏ, nàng cũng không hề cảm thấy nặng nề. Ba năm trôi qua, hai đồng chí này vẫn chưa lớn lên được bao nhiêu, đây cũng là một trong những điểm hạn chế của yêu thú cấp cao - cấp càng cao thì kỳ ấu sinh càng dài, nhược điểm cũng càng nhiều.
Vì thế, chúng nó phải vô cùng cẩn thận, nếu có thể sống qua kỳ ấu sinh, an toàn trưởng thành thì chắc chắn sẽ trở nên cực kì lợi hại, thậm chí võ giả cùng cấp cũng không phải đối thủ của chúng nó.
Sở Chước nhớ lại những sự tình ở kiếp trước, phát hiện ra chính bản thân cũng không biết chúng nó lớn lên từ khi nào. Bởi vì đột nhiên chúng nó liền trưởng thành, chờ nàng lấy lại tinh thần, chúng nó đã biến trở lại, tiếp tục lười biếng, tiếp tục nhào vào trong lồng ngực nàng làm nũng.
Mang theo hai con yêu thú, Sở Chước mới vừa bước vào trúc ốc đã thấy một nữ võ giả đứng chờ.
"Thập Bát tiểu thư." Nữ võ giả tiến lên hành lễ với Sở Chước.
Sở Chước nhận ra nữ võ giả này là một trong những hô vệ thân cận của tộc trưởng Sở Nguyên Hạo, vì vậy nàng liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Tộc trưởng thỉnh ngài tới Lệ Thủy Hiên một chuyến."
Lệ Thủy Hiên xưa nay là nơi tiếp khách của Sở gia, nghe nàng ta nói như vậy, Sở Chước rốt cuộc cũng nhớ tới một việc, liền nói: "Đi thôi."
Nữ võ giả thấy nàng thế nhưng không hỏi gì thêm, trong lòng có chút kinh ngạc, trên mặt lại chưa biểu lộ mảy may, đi theo Sở Chước rời khỏi Tử Trúc Lâm, hướng về phía Lệ Thủy Hiên.
Tử Trúc Lâm ở rất xa Lệ Thủy Hiên, cho dù tốc độ của người tu luyện có nhanh đi chăng nữa, đi tới Lệ Thủy Hiên vẫn mất một khoảng thời gian.
Lưc Sở Chước mang theo hai con yêu thú đi vào phòng khách của Lệ Thủy Hiên, nhìn thấy vị nam tử trung niên đang ngồi trên ghế, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Từ sau khi nàng trọng sinh, ngoại trừ tốc độ tu luyện nhanh hơn so với đời trước, những chuyện khác đa phần đều không có gì thay đổi.
Thật ra Sở Chước không phải không muốn thay đổi, mà là đại lục Tấn Thiên đối với nàng mà nói, độ nguy hiểm cũng không lớn, hoàn cảnh an toàn khó được này vừa lúc thích hợp để nàng mài giũa võ kỹ cùng với thân thể. Sở Chước hy vọng trong tương lai khi bản thân đối diện với nguy hiểm, sẽ có đủ thực lực để đối mặt, không đến mức giống như đời trước - một đường nghiêng ngả lảo đảo, ăn không ít đau khổ mới rút ra được kinh nghiệm.
Sở Chước sắc mặt trầm tĩnh, sau khi tiến vào liền hành lễ với Sở Nguyên Hạo.
"Tộc trưởng, ngài tìm ta?"
Sở Nguyên Hạo nhìn nàng nói: "Tiểu Thập Bát, vị này chính là phong chủ Phù Thiên Phong của Tẩy Kiếm Tông - Chiêm Hòa Trạch."
Sở Chước liền hành lễ với Chiêm Hòa Trạch, là vãn bối, tu vi thấp hơn đối phương, lễ ắt không thể thiếu, đây cũng là sự tôn trọng của võ giả cấp thấp đối với võ giả cấp cao.
Chờ Sở Chước hành lễ xong, Sở Nguyên Hạo tiếp tục nói: "Lần này hắn tới Sở gia là muốn mượn Uyên Đồ Huyền Quy của ngươi. Không biết ngươi có bằng lòng hay không?"
Chiêm Hòa Trạch ngồi bên cạnh cũng nói thêm vài câu: "Sở cô nương, tại hạ có việc cần một yêu thú hệ thủy cấp mười hỗ trợ. Nghe nói Sở cô nương khế ước được một con nên tại hạ mới mặt dày tới đây tìm Sở tộc trưởng hỏi mượn Uyên Đồ Huyền Quy của ngươi. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ trả cho ngươi thù lao tương ứng, hơn nữa sẽ bảo hộ sự an toàn cho yêu thú, được chứ?"
Sở Chước vẫn chưa trả lời, chỉ hỏi: "Không biết Chiêm tiền bối mượn Huyền Uyên để làm gì? Liệu có nguy hiểm hay không?"
Hình tượng chủ nhân quan tâm đến yêu thú của mình như vậy khiến hai người đều không có hoài nghi, Chiêm Hòa Trạch nói: "Nơi ta đến tạm thời không thể nói cho ngươi để tránh tin tức bị lộ ra ngoài. Nhưng ta có thể bảo đảm một việc, chỉ cần không bước vào bên trong thì sẽ không có nguy hiểm."
Sở Chước lại dò hỏi thêm vài câu, Chiêm Hòa Trạch vô cùng ôn hòa trả lời, vẫn chưa bởi vì nàng chỉ là một tiểu cô nương mười ba tuổi mà coi khinh nàng.
Trên thực tế, thời điểm Chiêm Hòa Trạch nhìn thấy Sở Chước, trong thâm tâm có đôi chút kinh ngạc.
Tiểu cô nương này lớn lên vô cùng xinh đẹp, tuổi còn nhỏ đã không tầm thường, chỉ tiếc khí chất quá yếu đuối, có vẻ như là một nữ tử nhu nhược không chịu được khổ. Đối với người tu luyện ưa mạo hiểm mà nói, bọn họ rất ghét loại đồng bọn kéo chân sau như này, đại đa số sẽ tuyển những nữ võ giả anh dũng quả cảm.
Chẳng qua khi phát hiện tu vi của nàng đã là Ngưng Mạch Cảnh tầng bảy, Chiêm Hòa Trạch trong lòng đại chấn, liền biết tiểu cô nương này tuy rằng trông yếu đuối không chịu nổi một kích nhưng lại không hề vô dụng như vẻ bề ngoài.
Thậm chí có thể nói, nàng là một thiên tài hiếm thấy, ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút ghen tỵ.
Tu vi của Sở Chước là hàng thật giá thật, ở độ tuổi này đã tu luyện đến Ngưng Mạch Cảnh, trên đại lục Tấn Thiên quả thực rất ít người có thể sánh bằng.
Hơn nữa yêu thú trên vai nàng vô cùng cổ quái, hơi thở có vẻ như là yêu thú cấp thấp, nhưng lại có một đôi dị đồng kì lạ cực kì, cũng không biết là trời sinh hay là do tác động của bên ngoài.
Sở Chước tự hỏi một chút rồi sau đó mới nói: "Ta có thể đi cùng không?"
Chiêm Hòa Trạch có chút kinh ngạc, trong lòng lại có vài phần do dự.
Sở Chước tiếp tục nói: "Huyền Uyên là thú khế ước của ta, nó tuổi còn nhỏ, ta không yên tâm để nó ra ngoài một mình. Xin tiền bối xin yên tâm, ta sẽ không chạy loạn, ngươi là bằng hữu của tộc trưởng, ta tin ngươi sẽ không hại ta."
Cuối cùng Chiêm Hòa Trạch quyết định mang nàng đi theo, có chủ nhân ở cạnh sẽ dễ dàng câu thông với thú khế ước hơn,
coi như là phòng ngừa vạn nhất.
"Nếu Sở cô nương không có kế hoạch gì, ta hy vọng ngày mai có thể xuất phát luôn, được chứ?" Chiêm Hòa Trạch hỏi.
Sở Chước thực dứt khoát trả lời: "Tất nhiên là được."
Chờ sau khi Chiêm Hòa Trạch đi tới khách viện của Sở gia để nghỉ ngơi, Sở Chước đang muốn cáo từ lại bị Sở Nguyên Hạo gọi lại.
Sở Nguyên Hạo nhìn tiểu cô nương trước mắt, nhịn không được nói: "Tiểu Thập Bát, ngươi...... Tại sao đáp ứng sảng khoái như vậy? Chẳng may gặp phải nguy hiểm thì sao?"
Sở Chước nhìn hắn: "Nếu có gì nguy hiểm, tộc trưởng sẽ không gọi ta tới đây đâu phải không?"
Sở Nguyên Hạo đã làm hết phận sự của một tộc trưởng, tu vi của ông có lẽ không cao, nhưng lại vô cùng tận tâm tận lực với gia tộc, kể cả nàng là huyết mạch duy nhất của ngũ phòng, ông cũng không nghĩ tới chuyện dưỡng phế nàng, trái lại còn nỗ lực bồi dưỡng, thật sự rất hiếm thấy.
Sở Nguyên Hạo nghẹn họng, nhìn ánh mắt sáng ngời của tiểu cô nương, trong lòng có một chút xúc động: "Chỉ cần ngươi giúp đỡ mở cấm chế ra, không đi vào thì sẽ không gặp nguy hiểm. Sau khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ xong liền lập tức trở về, không cần ở lại bên ngoài quá lâu."
Nghĩ nghĩ, Sở Nguyên Hạo lại lấy mấy tấm Thần Hành Phù từ trong nhẫn trữ vật ra đưa cho nàng, nói: "Đây là Thần Hành Phù, rất thích hợp để chạy trốn. Gặp được nguy hiểm nhớ phải chạy ngay lập tức, chỉ cần bản thân còn sống, những thứ khác sẽ không còn gì đáng sợ."
Sở Chước cũng không chối từ, cảm tạ tộc trưởng xong liền mang theo hai con yêu thú rời đi.
Sở Chước trở lại trúc ốc, nghĩ đến chuyến đi ngày mai, quyết định đi phòng luyện đan luyện chế thêm một ít đan dược cùng với nước thuốc.
Trong lúc nàng đang bận rộn, A Chiếu cũng vội vàng triệu tập các tiểu đệ.
Một đám tiểu đệ tập trung ở trước trúc ốc, nó đứng ở trên cầu thang, nhìn xuống dưới nói: 【 Ngày mai ta và Huyền Uyên sẽ rời đi, một thời gian nữa mới trở về, các ngươi nhớ phải nỗ lực tu luyện, không cho lười biếng. Tên nào lười biếng, chờ đến lúc ta trở về thì các ngươi chuẩn bị bị bổn đại gia nhổ lông đi. 】
Mấy yêu thú có lông bỗng nhiên cảm thấy làn da đau nhói.
Mấy yêu thú không có lông lại cảm thấy vảy đau cực kì.
Cuối cùng, ánh mắt của nó dừng trên người con khỉ nhỏ đang đứng ở trên lưng Uyên Đồ Huyền Quy: 【 Ngày mai ngươi cũng đi, trở về nói cho chủ nhân của ngươi, ngươi muốn ra ngoài cùng chúng ta. 】
Linh Mục Hầu rất nghe lời lão đại, lập tức gật đầu:【 Đã biết, lão đại. 】
Chờ Sở Chước luyện chế xong đan dược, liền thấy Sở Nguyệt mang theo Linh Mục Hầu tới cửa.
"A Chước, ngày mai có phải ngươi muốn đi đâu hay không?" Sở Nguyệt hỏi, thấy Sở Chước kinh ngạc nhìn mình, vội bổ sung thêm một câu: "Là Tiểu Mục nói cho ta biết, nó muốn cùng ngươi đi ra ngoài chơi."
Sở Chước nghe được lời này, ánh mắt chuyển dời qua chỗ A Chiếu, liền thấy nó ngồi xổm trên bàn trà, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội đáng yêu - bé không làm gì cả, bé không biết gì hết.
Còn chuyện nàng ra ngoài làm việc ở trong mắt Linh Mục Hầu lại biến thành đi ra ngoài chơi, Sở Chước ngoại trừ có chút buồn cười ra, cũng chỉ có thể cảm thán tiểu yêu thú quá ham chơi.
"Đúng là có chuyện này, ngày mai ta sẽ ra ngoài một chuyến, có lẽ một tháng sau mới trở về." Sở Chước không khỏi nghĩ đến đời trước, lúc nàng đi tới chỗ kia cũng không hề mang theo Linh Mục Hầu, đời này nếu mang theo nó không biết sẽ có thêm bất ngờ gì đây.
Nghĩ đến đây, nàng liền hỏi Sở Nguyệt: "A Nguyệt, ngươi có thể cho ta mượn Linh Mục Hầu một tháng không?"
Sở Nguyệt tất nhiên luyến tiếc Linh Mục Hầu, nhưng nếu nó muốn đi, nàng cũng sẽ không ngăn cản: "Được, hy vọng các ngươi bình an trở về."
Sở Chước vội nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ Linh Mục Hầu thật tốt. Nếu tìm được thứ tốt ta chắc chắn sẽ chia cho nó một phần."
Sở Nguyệt nghe được lời này, liền nở nụ cười sáng lạn, xua xua tay nói: "Không cần đâu, nó bé một mẩu như vậy, làm gì tìm được thứ tốt chứ? Ngươi cứ giữ lại cho bản thân dùng đi."
Nàng đúng là không hề nghi ngờ lời nói Sở Chước, Sở Chước hiện tại chính là Ngưng Mạch Cảnh tầng bảy, thực lực này ở trong mắt Sở Nguyệt đã là vô cùng lợi hại, đến cả nơi tu luyện cũng khác nhau. Từ hai năm trước, Sở Chước đã không tu luyện chung với bọn họ.
Khi đó, bọn họ liền minh bạch, Sở Chước sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ giống như các trưởng bối ở ngũ phòng - biến mất không thấy, một đi không trở lại.
Đúng vậy, câu nói thân quen là... rời nhà trốn đi.
Sáng sớm hôm sau, Sở Chước mang theo ba con yêu thú hội hợp cùng với Chiêm Hòa Trạch, lặng yên không một tiếng động rời khỏi Lăng Dương.