Đèn tắt, Cảnh Tú rời khỏi sân khấu, Quý Hựu Ngôn cũng rời khỏi chỗ ngồi.
Có điều trong nháy mắt màn hình đã sáng lên, cảnh trên đó là một đoạn trích ngắn từ bộ phim <Thống Trị>, Cảnh Tú trong vai Hoa Trường Thanh đứng trên đài cao, nâng tay bắn tên, một mũi trúng ba con chim khiến binh sĩ bên dưới khí thế bừng bừng. Sau đó nàng vung kiếm, cao giọng hỏi mấy vạn binh sĩ, "Chuẩn bị xong cả chưa?"
Chiến ý sục sôi của các chiến binh lập tức hồi đáp nàng, "Đã chuẩn bị xong cả!"
Đồng thanh như một, chấn động đất trời, khúc hành quân vang dội khiến cõi lòng người nghe tỏa nhiệt.
Tiếng tù và ngân lên, hình ảnh lưu chuyển, trên màn hình là những cảnh quay được cắt ghép, biên tập cực kỳ chuyên nghiệp, lướt qua một loạt những gương mặt thí sinh hôm tham gia buổi tuyển chọn của chương trình, họ kiên định, họ tự tin, là những gương mặt tràn ngập hy vọng đi kèm với mong ước, phối hợp cùng những lời bộc bạch khiến người ta nhiệt huyết căng tràn.
Những bóng đèn cùng tụ về một điểm, giáo viên hướng dẫn kiêm MC Lương Trấn chậm rãi bước lên chính giữa sân khấu, anh ta cầm lấy micro, trầm giọng hỏi các thí sinh bên dưới, "Mọi người đã chuẩn bị xong cả chưa?"
Các thí sinh đã trải qua diễn tập từ trước nên đương nhiên biết sẽ có câu hỏi này, tất cả đồng loạt hô hào, "Đã chuẩn bị xong cả!" Tuyên ngôn đinh tai nhức óc vang lên, sau đó toàn bộ đèn đóm bừng sáng trong một tích tắc, khiến toàn cảnh rõ như ban ngày.
"Thầy vẫn chưa nghe thấy tiếng các em, lặp lại lần nữa đi nào, đã chuẩn bị xong hết cả chưa?!" Lương Trấn cố ý nhíu mày, ra chiều khó tính.
"Đã chuẩn bị xong cả rồi ạ!" Lần này âm thanh còn vang dội hơn nữa!
Lương Trấn hài lòng vỗ tay, bắt đầu giải thích quy tắc tranh đấu.
Đợi Tô Lập Hàng, Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú từ cánh gà chỉnh trang quần áo rồi trở về chỗ ngồi dành cho giáo viên hướng dẫn thì coi như chính thức vén màn trận tranh tài.
Một khi trận chiến đã khai màn, bầu không khí trong đây sẽ không còn ung dung thong thả như ban nãy.
Kỳ đầu, mỗi giáo viên hướng dẫn đều cầm trong tay kịch bản, đại để an bài cho mỗi người một hình tượng nhất quán. Theo kế hoạch thì Quý Hựu Ngôn là người dịu dàng, thân thiện, cô không hỏi xem người khác nhận được hình tượng thế nào, nhưng đoán chừng Lương Trấn sẽ thuộc kiểu tiền bối trầm ổn nho nhã, Tô Lập Hàng thì hài hước dí dỏm chuyên gia trêu chọc người khác, còn Cảnh Tú... Quý Hựu Ngôn hoài nghi cực độ rằng Cảnh Tú sẽ trở thành đại ma vương lạnh lùng độc miệng!
Thí sinh trình diễn đầu tiên là Chương Vi Dã, cô gái có những biểu hiện mờ ám trong bữa ăn với các nhà đầu tư. Sở dĩ người đầu tiên xuất trận phải trải qua lựa chọn bởi vì thí sinh đầu tương đối dễ để lại ấn tượng trong lòng khán giả. Cô nàng chọn kịch bản là một đoạn trích ngắn từ một bộ phim nghệ thuật vô cùng thành công mấy năm về trước. Nhân vật của cô là nữ chính - một người mơ ước trở thành nghệ sĩ dương cầm, thế mà sau một vụ tai nạn mất đi cả cha mẹ lẫn cánh tay trái, trong một đêm gặp ác mộng tỉnh giấc, ra ngoài phòng khách chơi đàn chỉ với một tay.
Đoạn này được quay từ xa, nữ chính giây trước còn nhẹ nhàng dùng môi hôn lên những phím đàn đen trắng đan xen, sử dụng cánh tay phải còn lành lặn để biểu diễn, giây sau đã bất thình lình bật dậy la toáng, giơ chi giả thô bạo giáng xuống cây đàn dương cầm, nước mắt tuôn xuống như lũ bão cùng những tiếng la hét điên cuồng, rơi xuống phím đàn. Bên trên màn ảnh, trăng sáng treo cao ngoài khung cửa, màn đêm vừa huyền ảo lại vừa tàn ác.
Hiển nhiên trình độ diễn xuất của Chương Vi Dã không kham được đoạn trích này. Cảnh cô nàng kéo theo chi giả lết trên đất quá mức cứng nhắc, lúc nâng chi giả lên ném thì dùng quá lực, toàn bộ phân đoạn nếu đem so với nguyên gốc thì còn nhiều thiếu sót lắm.
Nhưng khi cân nhắc đến thế lực chống lưng cô nàng, hơn nữa cô nàng còn là người đầu tiên, không muốn vừa mở màn đã gây áp lực lớn lên các thí sinh, cho nên cả Quý Hựu Ngôn, Lương Trấn và Tô Lập Hàng đều dự định lựa chọn những cách thức đánh giá được xem là ôn hòa.
"Khá ổn, có điều đoạn kéo chi giả ra khỏi cửa phòng, vẻ mặt nên... bi thương, mềm mại hơn một chút." Lương Trấn cân nhắc.
Tô Lập Hàng tiếp lời, "Đúng vậy, thầy cũng cảm thấy chỗ đó không ổn áp lắm. Cảm giác như không phải em đang kéo theo chi giả, mà đang lôi một cái... xác chết vậy."
Toàn bộ trường quay rộ tiếng cười, Chương Vi Dã cũng cười theo.
Quý Hựu Ngôn đợi Tô Lập Hàng nhận xét xong bèn khéo léo bình luận, "Thực ra nếu so sánh với mong đợi của cô với em từ trước thì cô thấy vẫn còn có tiềm năng để phát triển tốt hơn. Hơi lo lắng đúng không?" Điểm then chốt của đoạn trích này chính là cảm giác đau đớn khi bị xé rách ảo tưởng, nhưng cô chẳng cảm nhận được điều đó.
Chương Vi Dã ngại ngùng gật đầu.
Vậy nên Quý Hựu Ngôn quay sang hỏi Cảnh Tú, người mà nãy giờ không lên tiếng, thậm chí còn không thèm cười, "Cô Cảnh, cô thấy thế nào?"
Cảnh Tú gõ chiếc bút cầm trên tay hai lần xuống mặt bàn, hơi nhíu mày, nghiêm túc nhận xét, "Tôi cảm thấy không tốt chút nào."
Nụ cười của Chương Vi Dã nhất thời cứng lại, Quý Hựu Ngôn cùng hai giáo viên hướng dẫn khác cũng ngẩn người, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía Cảnh Tú.
Cảnh Tú nhìn Chương Vi Dã, bình tĩnh nói, "Tôi cũng tán thành những gì các giáo viên khác nói vừa nãy, tâm trạng em thể hiện ở phân đoạn kéo chi giả sai hoàn toàn, ngay cả động tác cơ thể cũng không chính xác, em dùng quá lực. Hơn nữa..." Cô dường như muốn đâm thẳng vào yếu điểm, "Đoạn phải kéo chi giả, do dùng quá sức nên ma sát phát ra tiếng, chính lúc đó em đã buồn cười đúng không?"
Chương Vi Dã không ngờ cô sẽ soi xét kỹ càng như thế, hơn nữa cũng không ngờ lại dám chỉ thẳng ra, trực tiếp gây khó dễ cho mình. Cô nàng bắt đầu hơi hoảng loạn, giải thích, "Cô Cảnh, em... em không để ý, khi đấy em đã rất căng thẳng."
"Khóe môi em vừa mới cong lên, em đã lập tức cúi đầu xuống hết mức có thể. Có lẽ bản thân em thấy loạt động tác này chỉ là tiểu tiết không đáng kể, nhưng một khi đã để lọt vào ống kính thì chính những thứ nhỏ bé như thế lại phình to ra không còn nơi giấu giếm."
"Cô Cảnh, em cực kỳ hâm mộ cô, em luôn coi cô là tấm gương, em..." Chương Vi Dã nỗ lực thanh minh.
"Bây giờ không phải lúc bàn về việc này." Cảnh Tú không chút thương tiếc cắt đứt lời cô nàng, thẳng thắn nói, "Tôi cảm thấy không ổn không đơn thuần vì em diễn không tốt, mà còn cảm thấy em không dành cho nó đủ sự quan tâm."
"Nếu ngay cả bản thân em còn không để tâm đến chính phần diễn của mình, thậm chí còn chẳng cố gắng động viên mình phấn đấu thì làm sao em có thể thuyết phục khán giả đây?"
Chương Vi Dã á khẩu, gương mặt đỏ bừng, rưng rưng sắp khóc. Nhìn thế nào cũng thấy như một cô nữ sinh mảnh mai yếu ớt đang bị sự nghiêm khắc của Cảnh Tú dọa cho không biết phải xoay sở thế nào.
Tô Lập Hàng ghé lại gần Quý Hựu Ngôn, khẽ thở dài, "Cô Cảnh cũng dũng cảm quá." Đắc tội nhà đầu tư khoan hãy bàn tới, để mình trở nên hùng hổ quá mức dọa nạt thế này thì về sau thể nào cũng dễ bị tai bay vạ gió.
Quý Hựu Ngôn không có tâm trạng đáp lời Tô Lập Hàng, cô còn bận âm thầm lau mồ hôi thay Cảnh Tú. Cô biết Cảnh Tú nói vậy xuất phát từ chuyện