Mạc Vân Sam nâng cằm, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.
Nhưng trong nháy mắt khi cửa mở ra, nụ cười trên mặt liền cương cứng lại, máu trong cơ thể toàn bộ đình chỉ lưu động, gió đêm lạnh lẽo thổi quét qua thân thể nàng, lạnh đến thấu xương.
"Mạc tiểu thư?" Người nói chuyện là Tô Tần, thư ký Tô.
Trong đầu Mạc Vân Sam như có một quả cầu len bị xé toạc ra, mọi thứ dần trở nên rối tung lộn xộn, theo bản năng muốn chạy thoát khỏi nơi này.
Tay phải nắm chặt tay cầm của rương hành lý, bước nhanh xuống bậc thang, hành lý trực tiếp bị kéo xuống, "Cạch cạch cạch" nện trên nền cầu thang, ở bên trong bóng đêm yên tĩnh phá lệ chói tai.
Nàng đã rất nỗ lực rồi, nỗ lực không thèm để ý bên cạnh Ân Như Ly có bao nhiêu nữ nhân, nhưng sao có thể không để ý được chứ?
Nàng cực kỳ để ý.
Đôi mắt của hồ ly tinh, cái mũi của hồ ly tinh, cánh môi của hồ ly tinh, cái hôn của hồ ly tinh, động tác của hồ ly tinh, ôn nhu của hồ ly tinh....!Hết thảy hết thảy, nàng chỉ muốn chiếm giữ cho một mình nàng.
Từng là người được hồ ly tinh yêu nhất, đời này còn có khả năng yêu người khác sao? Hẳn là không có cách nào.
Ít nhất....nàng không làm được.
......
"Mạc....." Tô Tần vừa mới gọi được một chữ, bóng người bên ngoài đã biến mất ở chỗ rẽ.
Lúc này, Ân Như Ly xuất hiện ở dưới thang lầu tầng hai, một bên vừa đi xuống một bên xoa huyệt thái dương.
"Vừa rồi -----" Tô Tần mới vừa mở miệng đã bị ngắt lời.
"Khinh Ngữ vẫn còn là một đứa trẻ, nó cũng không có làm chuyện gì tạo thành bất tiện quá lớn đối với sinh hoạt của cô, thư ký Tô hà tất gì phải nói những lời cay nghiệt như vậy với nó."
Gần đây Nguyễn Khinh Ngữ luôn nhốt mình trong phòng, Ân Như Ly gọi thế nào cũng không được.
Nếu như ở phòng khác Ân Như Ly cũng mặc kệ đứa nhỏ này, nhưng tiểu cô nương rất có tâm cơ chiếm phòng ngủ của cô, rõ ràng là muốn nói với cô nhất định phải tìm người tới.
Ân Như Ly cũng chỉ đành phải tìm Tô Tần tới, nhưng Tô Tần tới rồi cũng không có ý muốn dỗ người ta, ngược lại còn ngồi ở trên sô pha uống trà.
Ân Như Ly âm thầm hạ quyết tâm, nếu lần sau tiểu cô nương có gõ cửa cô nhất định sẽ giả vờ như không có ở nhà.
Nhưng nếu cứ mặc kệ, tiểu cô nương sẽ đến chỗ ba mình mách lẻo; mà còn nếu như quản, thì sốt ruột bản thân.
Tô Tần ôm cánh tay, "Ân tổng nói lời này không cảm thấy đuối lý sao? Chị chưa từng nói với tôi mấy lời vậy à?" Ngoài cười nhưng trong không cười, oán niệm thâm sâu.
Ân Như Ly nói: "Chuyện giữa hai người tôi không muốn nhúng tay vào, tôi chỉ hy vọng thư ký Tô có thể nghiêm túc đối đãi với tâm ý của Khinh Ngữ."
"Nói xong rồi?" Tô Tần khoan thai đi về phía trước vài bước, gót giày không nhẹ không nặng gõ trên nền nhà, "Đừng trách tôi không nói cho chị biết, mới vừa rồi tiểu thư bạn gái cũ đến gõ cửa, vừa nhìn thấy tôi thì quay đầu đi rồi."
Ân Như Ly ngẩn ra một lúc, sau đó một bước thành hai chạy xuống thang lầu đi về phía cửa, bước chân càng lúc càng nhanh.
.......
Mạc Vân Sam đã đi được một đoạn rồi, bị gió lạnh thổi mấy cái, suy nghĩ cũng dần thanh minh hơn.
Không đúng không đúng, nên đi cũng là cô ta đi, sao mình phải làm đào binh! Hiện tại mình nên trở về đánh gãy chân cẩu hồ ly mới đúng!
Mạc Vân Sam đột nhiên dừng lại tại chỗ, giống như gió lốc xoay người lại, lộn trở về.
Lại một lần nữa nhìn thấy cánh cửa quen thuộc, nàng nhấc hành lý sải bước ba mét đi lên, cũng không tính ấn chuông cửa, vung nắm tay muốn đập xuống cửa, nhưng nắm tay còn chưa rơi xuống ván cửa thì cửa đã mở ra.
Người ở bên trong hình như đang rất vội, thiếu chút nữa đã đâm sầm vào người nàng.
Chóp mũi phiêu tiến hương khí của nữ nhân lệnh người mê muội.
Nếu không phải trái tim còn đang đập, có lẽ Mạc vân Sam sẽ cho rằng thời gian cứ như vậy đứng yên.
||||| Truyện đề cử: Ngạn Tổng Cuồng Si: Đoạt Tình Từ Phút Đầu |||||
Kỳ thật cứ đứng yên như vậy cũng tốt, ít nhất giờ này khắc này, trong ánh mắt của hồ ly tinh có bóng dáng của nàng, nàng có thể ở nơi gần như vậy cảm thụ hô hấp của cô.
Tiếng tim đập của hai người dường như hòa cùng một nhịp, bang bang bang, giữa hai trái tim liên quan bắt đầu sinh ra cộng hưởng.
......
Tay đang nắm lấy then cửa của Ân Như Ly chợt buột chặt, bên dưới làn da khinh bạc mà từng sợi từng sợi mạch máu xanh lá dị thường rõ ràng.
Cho dù cô không muốn thừa nhận cũng không có biện pháp phủ nhận, trong nháy mắt khi nhìn thấy Mạc Vân Sam thật giống như từ trên huyền nhai cao cao rơi xuống, cả trái tim đều như mất đi trọng lực, tất cả không ổn rồi vui sướng lại đến nổi điên vô pháp dịch khai khỏi tầm mắt.
Khống chế không được mà muốn hôn nàng.
Nửa phút qua đi.
"Đã trễ thế này rồi, Mạc tiểu thư có chuyện gì sao?" Ân Như Ly lộ ra nụ cười lễ phép.
Mạc Vân Sam giấu đi chua xót, khí phách mười phần nói: "Không phải tôi đã nói với cậu lúc tôi không ở đây đừng niệm hoa nhạ thảo ngoan ngoãn chờ tôi trở lại rồi sao? Đã trễ thế này rồi, cậu nói xem tôi có chuyện gì?"
Nàng liếc mắt trừng Ân Như Ly một cái, kéo rương hành lý đi vào cửa, đoan đoan chính chính đi về phía sô pha ngồi xuống, hệt như nữ chủ nhà vừa mới đi công tác trở về, bắt gian tại trận.
Ân Như Ly đóng cửa lại, rót một ly nước ấm đưa tới trước mặt Mạc Vân Sam, "Uống nước đi."
Khóe miệng Mạc Vân Sam còn chưa kịp giương lên lại nghe thêm nửa câu cuối: "Giọng khàn như vịt đực rồi."
"....."
Mạc Vân Sam cười tủm tỉm bưng ly nước trên bàn lên: "Tôi biết cậu khẩu thị tâm phi, kỳ