Mạc Vân Sam mỉm cười hung tợn mà không mất phần lễ phép: "Nhà của Ân tổng cũng thật lớn, động một chút là có thể biến ra một người sống, có phải nếu ở lâu thêm lát nữa thì sẽ có cả một quân đoàn nữ tử đi ra từ trong phòng ngủ không?"
Nguyễn Khinh Ngữ xuy thanh: "Đại thẩm thật không có kiến thức mà, dì Ân toàn thân ngập tràn hormone nữ nhân thành thục như vậy có nhiều người xếp hàng chờ sủng hạnh cũng không phải là chuyện lạ gì, nếu dì ấy dẫn thêm mấy người nữa về nhà cũng là đang làm việc thiện, bằng không những người đó sẽ tìm sống tìm chết!"
"Họ Ân kia, đúng là để tôi mở mang tầm mắt, kỹ năng dạy hư bạn nhỏ của cậu toàn điểm đủ đầy ha!" Mạc Vân Sam cắn răng nói, "Tôi cho cậu năm phút giải quyết hết hai người dư thừa trong phòng này, nếu không tới lúc tôi nổi chứng cuồng bạo lên rồi, mấy cái chai lọ vại bình rồi bình phòng tranh chữ gì gì đó trong nhà cậu biến thành cái dạng gì thì trong lòng cậu tự điểm số đi!"
"Dì Ân, vị đại thẩm này cũng đã lên tiếng rồi, dì mau đuổi người dư thừa ra ngoài đi!" Nguyễn Khinh Ngữ lau nước mắt, "Tuổi này của con dễ bị xúc động, dì cũng đâu có muốn biến nhà của mình thành hung trạch có đúng không?"
Mạc Vân Sam cau mày, "Không muốn biến nhà này thành hung trạch" mấy lời này sao nghe lại quen thuộc như vậy? Có phải mấy lời lần trước nàng dùng uy hiếp họ Ân không?
Cư nhiên lấy trộm câu của mình!
Giá trị của lửa giận dường như tăng trưởng gấp bội rồi!
Mạc Vân Sam "ha ha ha" vài tiếng, như là vừa nghe phải một câu chuyện cười, nhướng mày nói: "Tiểu nha đầu ở chỗ này uy hiếp ai vậy? Cũng không nhìn xem trước mặt mình là người nào, phóng nhãn ra trong ngoài nước, chơi xấu cũng không đùa được tôi!"
Nguyễn Khinh Ngữ nhướng mày, thanh âm mềm xuống: "Ai muốn chơi xấu với dì, dì Ân chỉ thích người ngoan ngoãn đáng yêu như tôi thôi."
Nói xong lại nhìn về phía Tô Tần: "Đặc biệt là không thích mấy bà dì như thế này!"
Tô Tần còn đang lọt trong sương mù không tìm được lối ra, ấn đường ninh chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con muỗi.
Ân Như Ly không thể nhịn được nữa, trầm giọng nói: "Các người dư tin lực thì ra ngoài chạy bộ đi, đừng ở đây quấy rầy tôi nghỉ ngơi."
Nguyễn Khinh Ngữ hít hít mũi hai cái, lại một bộ như muốn khóc đến nơi.
Tô Tần thấy Nguyễn Khinh Ngữ thật sự đáng thương, thở dài đi đến trước mặt đứa nhỏ, vừa muốn mở miệng đã bị một phen đẩy ra ngoài cửa.
"Dã nữ nhân cách dì Ân của tôi xa một chút! Dì ấy đêm nay muốn ngủ với tôi! Cô về sau đừng có đến quấy rầy dì ấy nữa!"
Nguyễn Khinh Ngữ rít gào một phen, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại, thể xác và tinh thần cực độ sảng khoái.
Ân Như Ly sửng sốt, qua một lúc lâu cũng chưa phục hồi lại tinh thần.
.......
Ngoài cửa.
Tô Tần nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, càng nghĩ càng nghẹn khuất, bị một cô bạn gái cũ dỗi đến nói không nên lời cũng liền thôi đi, một đứa nhỏ cả ngày lẽo đẽo theo nàng cũng đi theo gây náo nhiệt, phong thủy của căn nhà này có vấn đề!
Cô ấy dùng ngón trỏ chọc vài cái lên chuông cửa.
Cô bạn gái cũ càn quấy kia đến bất quá cũng vừa khéo, gom cả đứa nhỏ đó lại cùng mang ra đánh một lượt luôn cũng được.
Nguyễn Khinh Ngữ cầm lấy điện thoại trực tuyến trước cửa, vẻ mặt nghiêm túc: "Dì Ân là của tôi, cô mơ tưởng động đến một đầu ngón tay của dì ấy! Thức thời thì chạy nhanh đi, nếu không tôi cho cô biết cái gì gọi là chó săn hộ thực!"
"Nguyễn -----" Tô Tần vừa mới rống lên một chữ, bên trong đã treo điện thoại.
Mặc cho cô ấy có ấn chuông cửa như thế nào cũng không có ai đáp lời.
Tô Tần nhắm mắt lại vỗ vỗ ngực mình, một lúc sau gót giày "đốc đốc đốc đốc" nên trên nền gạch, gọi xe rời đi.
......
Nguyễn Khinh Ngữ nhốt người ở bên ngoài, đương nhiên Ân Như Ly sẽ không nhiều chuyện thỉnh người trở vào, chỉ vỗ vỗ đầu tiểu cô nương, ôn nhu nói: "Mau đi rửa mặt rồi đi ngủ, đừng náo loạn nữa."
"Con không, con muốn ngủ với dì!" Nguyễn Khinh Ngữ gắt gao ôm lấy cánh tay Ân Như Ly không buông.
Mạc Vân Sam nắm chặt nắm tay, lửa giận bừng bừng: "Hồ ly tinh cậu nghĩ cho kỹ hiện tại có lại đây hay không!"
Ân Như Ly đối diện với Mạc Vân Sam một lát, nói: "Tôi đi thu thập phòng khách cho cô."
Nguyễn Khinh Ngữ lôi kéo cánh tay của Ân Như Ly đi về hướng thang lầu, "Dì ấy có tay có chân không biết tự thu thập sao? Con muốn dì bây giờ bồi con về phòng ngủ! Đây là lúc cơ thể của con phát triển, thức đêm sẽ không cao lên được!" Hệt như hùng hài tử ngang ngược vô lý.
"Ân Như Ly!" Trong mắt Mạc Vân Sam là nồng đượm phẫn nộ.
Người bị gọi tên thẳng tắp nhìn vào đôi mắt phẫn nộ kia, thanh âm lãnh đạm: "Mạc tiểu thư, chúng ta hiện tại là quan hệ gì có phải cô đã quên rồi không?"
Đỉnh đầu của Mạc Vân Sam bị giội một chậu nước lạnh, an tĩnh nhìn Ân Như Ly vài giây, sau đó xoay người đi vào phòng cho khách ở lầu một.
Cửa đóng lại, phát ra một tiếng "cùm cụp".
Ân Như Ly cũng nhắm mắt nâng bước lên lầu.
Nguyễn Khinh Ngữ nhìn cánh cửa đóng chặt kia, lại nhìn theo bóng dáng của dì Ân, bước nhanh theo sau.
Ngay lúc Ân Như Ly đang muốn đóng cửa lại, một bóng người hệt như cá chạch chui vào, trở tay giữ cửa khóa lại.
"Tự mình tìm một phòng khác ngủ, nếu không dì gọi tài xế Trương đến đưa con về nhà." Ân Như Ly cảnh cáo nói.
Nguyễn Khinh Ngữ lắc đầu: "Nếu con không tự mình canh chừng, vạn nhất đêm khuya dì bị người ta bò lên giường thì phải làm sao?"
Ân Như Ly hung hăng vỗ lên đầu Nguyễn Khinh Ngữ một cái: "Sau này con ít đọc mất quyển tiểu thuyết lung tung chút."
Nguyễn Khinh Ngữ ôm đầu tiếp tục nói: "Dì Ân phải đánh đòn phủ đầu, để cho dì ấy biết dì rất có giá, như vậy dì ấy sẽ bị giấm chua đến nổi điên, sau này mới không tùy tiện vứt bỏ dì nữa."
Ân Như Ly trầm mặc: "Con nít con nôi như con trong đầu chỉ biết chứa cái gì không vậy? Mau trở về ngủ đi!"
"Con không!" Nguyễn Khinh Ngữ vòng qua Ân Như Ly, chạy nhanh bò lên giường, "Con ở dưới mí mắt của dì ấy ngủ với nữ nhân của dì ấy mà dì ấy cũng mặc kệ, vậy thì không xứng làm dì của con."
"Dì không phải là nữ nhân của cô ấy." Kiên nhẫn của Ân như Ly dần hao hết.
Nguyễn Khinh ngữ: "Thời điểm con học sơ trung đã từng thấy dì trộm xem ảnh của dì ấy, dì cho rằng con tuổi còn nhỏ ngây ngốc không nhớ được sao?"
Ân Như Ly rốt cuộc cũng bùng nổ, xách cổ áo Nguyễn Khinh Ngữ bứt người lên: "Đừng có ở đây nói hươu nói vượn, con còn không về ngủ thì ra ngoài úp mặt vào tường suy nghĩ cho dì, không đứng đủ một đêm thì không được nghỉ ngơi! Dì Ân của con cũng biết đánh người."
Nguyễn Khinh Ngữ đứng cạnh mép giường, khuôn nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất: "Dì một chút cũng không hiểu con dụng tâm lương khổ."
"Đi ra ngoài!"
Một lát lại bổ sung thêm một câu: "Giúp dì tắt đèn."
Ân Như Ly quần áo còn chưa đổi đã lên giường, loại tình huống như thế này lúc bình thường căn bản là không có khả năng phát sinh.
Nguyễn Khinh Ngữ khoanh tay thở dài: "Người lớn mấy người thật là khó hiểu, dì ấy giống y như thuốc cao bôi da chó, dì ỡm ờ đáp ứng không phải là được rồi sao? Không phải so với con theo đuổi Tô Tần còn dễ hơn à?"
Trầm mặc một hồi lâu Ân Như Ly mới nhẹ giọng nói: "Con còn nhỏ không hiểu là chuyện bình thường, hai người đã chia tay muốn ở bên nhau lần nữa so với chuyện con theo đuổi Tô Tần còn khó