Trên mặt cỏ hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, mười ngón đan xen.
Mạc Vân Sam đè thấp thân mình, chịu đựng nội tâm lôi kéo, nghiêng người qua chạm vào đôi môi một người khác.
Ân Như Ly dịch khai tầm mắt, nghiêng mặt sang một bên, cái hôn dừng lại nơi khóe môi.
"Đừng lộn xộn." Mạc Vân Sam bá đạo mà giam cầm hai tay của Ân Như Ly trên đỉnh đầu, hai cánh tay vừa lúc cố định đầu cô.
Lại một lần nữa hôn đến.
Ân Như Ly không phối hợp, môi gắt gao mím chặt, rất khó cạy ra.
"Tình cảm của chúng ta vẫn luôn là cậu là người dẫn dắt trước, tôi đuổi theo sau, cậu từng bước một đưa tôi vào động hồ ly lạnh lẽo của cậu, nơi đó giờ đã là địa bàn của tôi.
Cho dù là tôi đã từng rời đi, trong lòng cậu có oán hận đi chăng nữa, cho dù nơi đó đã từng có người khác bước vào, cũng phải chờ tôi cướp được địa bàn trở về rồi thì cậu mới có thể phát tiết bất mãn." Thanh âm của Mạc Vân Sam rất nhẹ, nhưng trong mắt ý vị xâm lược lại rõ ràng.
Ân Như Ly nhìn thẳng vào mắt nàng: "Cô nói mười năm nay cô chỉ yêu tôi, thậm chí là thân thể cũng chỉ thuộc về tôi, chẳng lẽ không nghĩ đến chuyện tôi cũng giống như vậy sao? Tôi không chờ cô, có lẽ hiện tại cô sẽ cảm thấy không sao cả, vậy về sau thì sao, rất khó bảo đảm được chuyện này sẽ không trở thành một cây gai ở trong lòng cô.
Tôi rất hiểu cô, một người trong mắt chứa không nổi một hạt cát thì nói gì để thuyết phục bản thân mình, cũng sẽ phi thường để ý.
Kỳ thật mấy năm nay cô vẫn luôn ngầm thừa nhận rằng tôi chỉ có một mình cô, không phải sao?"
Đúng không?
Hồ ly tinh đích xác rất hiểu nàng.
Nàng nhiều năm như vậy vẫn không dám trở về đối mặt chính là vì trong lòng luôn ảo tưởng hồ ly tinh có thể vẫn luôn chờ nàng, vẫn luôn lưu giữ vị trí thuộc về nàng kia, sợ hiện thực máu chảy đầm đìa đánh nát những ảo tưởng đó.
Nhưng nếu thật sự nát rồi, nàng vẫn sẽ tiêu sái xoay người rời đi.
Nhưng mà hiện tại, nàng đã suy sụp đến độ không đứng dậy nổi nữa rồi, vậy thì làm sao nàng xoay người cho được.
"Đúng vậy, tôi để ý, tôi để ý muốn chết, tôi luôn hận bản thân vì sao lại buông cậu ra, vì sao phải cho người khác cơ hội.
Trước đó là hoàn toàn thuộc về tôi, hiện tại có lẽ trái tim đã phân ra thành nhiều mảnh nhỏ, mà tôi cũng chỉ có thể ở trong một mảnh nhỏ trong đó.
Tôi thậm chí sợ rằng một ngày nào đó bạn gái cũ khác của cậu tìm tới cửa, hệt như tôi quấn lấy cậu, sợ rằng, sợ rằng đến cuối cùng cậu vẫn không lựa chọn tôi."
Mạc Vân Sam khép mắt lại, cật lực bình phục cảm xúc.
Nàng không ngày nào là không hận bản thân mình, thời điểm nên quý trọng lại không biết quý trọng, sau khi mất đi rồi mới phát hiện căn bản không có cách nào buông tay, không có cách nào tiêu tán, chỉ cần có thể tìm về lần rung động đầu tiên cũng như phần tâm động duy nhất trong cuộc đời này thì ngay cả kiêu ngạo cũng có thể vứt bỏ toàn bộ.
Không có cảm tình, nàng có thể sống rất tốt, có thể sống thành bộ dáng mà mọi người đều hâm mộ.
Nhưng mà hồ ly tinh đã cho nàng đoạn cảm tình quá mức tốt đẹp, nếu hiện tại không ra sức nắm lấy, có lẽ thời điểm một giây cuối cùng của nhân sinh, ngay cả mắt nàng cũng không cam lòng nhắm lại.
"Cô luôn nói tôi mạnh miệng, nói tôi khẩu thị tâm phi, kỳ thật cô mới đúng là như vậy." Thần sắc Ân Như Ly bình tĩnh, "Tôi không đáp lại cảm tình của cô, cô ủy khuất, cô khổ sở, mặc dù cô có dũng cảm quyết chí tiến lên, nhưng những cảm xúc chân thật trải qua đó có thể chân chính quên được sao?"
Ân Như Ly quá mức hiểu Mạc Vân Sam của trước kia, quá hiểu phải làm thế nào để có thể khiến nàng rút lui có trật tự, làm cách nào để nàng có thể cao ngạo quay đầu không nhìn lại.
Nhưng mà những hiểu biết đó tựa hồ cũng theo thời gian mất đi hiệu lực của nó, Mạc Vân Sam chấp nhất đến ngoài dự kiến.
"Trên núi gió lạnh, chúng ta trở về đi." Mạc Vân Sam đứng lên, làm như không có việc gì mà vươn tay, "Tôi có lòng tốt kéo cậu lên, nếu muốn cảm ơn thì có thể phát bao lì xì."
Ân Như Ly không có đặt tay lên, tự mình dùng tay chống mặt đất đứng dậy, vỗ vỗ sạch bụi đất trên người.
Mạc Vân Sam liếc mắt nhìn Ân Như Ly một cái, "Cái con người cậu thật đúng là làm ra vẻ!"
Ân Như Ly lễ phép mỉm cười: "Một lát nữa tôi phải đến lễ đường ở phía nam diễn thuyết, thời gian không còn sai biệt lắm, đi ăn một bữa cơm xong Mạc tiểu thư liền trở về khách sạn đi."
"Cậu phải diễn thuyết?" Mạc Vân Sam khoanh tay, "Tôi đây vừa lúc đến nghe một lúc."
"Chỗ ngồi hữu hạn, chỉ sợ Mạc tiểu thư không có nơi để ngồi."
Mạc Vân Sam lấy điện thoại từ trong túi ra, từ danh bạ gạt ra một dãy số
"Alo, Ada tiểu mỹ nữ, Ân tổng của em chiều nay có diễn thuyết ở lễ đường đại học A à?"
Giữa mày Ân Như Ly nhíu lại.
"Vừa lúc tôi và Ân tổng của em đang đi dạo ở trường, muốn hỏi thử xem có còn chỗ trống nào không?"
"Giúp tôi để lại một vị trí nha, thân ái à em thật là tốt!"
"Một lát nữa gặp, yêu em moah moah!"
Ân Như Ly nghe thấy mỗi chuỗi lời của Mạc Vân Sam với điện thoại mày càng ngày càng nhíu chặt hơn, cơ hồ là muốn xoắn thành một cái đinh ốc.
Mạc Vân Sam khoe khoang nhướng mày, "Ada nói em ấy đã sớm giữ chỗ cho tôi rồi, Ân tổng diễn thuyết cho thật tốt phần của mình đi, không cần phải xen vào chuyện của tôi."
Ân Như Ly thu hồi buồn bực, câu môi: "Nếu cô ấy muốn đi ăn máng khác làm trợ lý cho cô thì tôi cũng không phải không thể nhịn đau mà bỏ đi thứ yêu thích, rốt cuộc thì người đã ở cạnh tôi nhiều năm, lão bản như tôi vẫn hy vọng cô ấy tiền đồ như gấm.
Hy vọng Mạc tiểu thư không nên đãi ngộ quá đáng với cô ấy."
"Cậu đừng có uy hiếp tôi." Mạc Vân Sam híp mắt cười, "Loại cáo già như cậu, đào người từ chỗ của cậu có thể so với chuyện moi thịt từ khẽ răng còn muốn khó hơn, Ada là người tài giỏi như thế, cậu sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ này mà để em ấy chạy lấy người.
Huống chi em ấy làm việc không tồi, thu cho cậu không biết bao nhiêu là lợi."
Nàng thò lại gần, dùng chóp mũi cọ cọ vành tai của Ân Như Ly, "Ân tổng phải phát thêm chút tiền thưởng nữa cho nỗ lực của nhân viên a!" Nói đến ái muội, có loại cảm giác lão bản nương thổi gió bên gối.
Ân Như Ly không thèm để ý, đẩy Mạc Vân Sam ra đi về hướng sườn núi.
"Xì!" Mạc Vân Sam cong môi, bước nhỏ đuổi theo.
Nàng vẫn luôn biết, nếu hồ ly tinh quyết tâm cự tuyệt thì nàng căn bản không có cơ hội tới gần.
Tiểu hồ ly biệt biệt nữu nữu như vậy, cũng có một loại đáng yêu rất khác.
Có thể gần thêm một chút nữa hay không, cứ trước giao cho thời gian và ông trời quyết định đi.
..........
Bởi vì là ngày kỷ niệm thành lập trường nên có rất nhiều sinh viên đã tốt nghiệp trở về trường tham quan, người ở trong sân trường so với ngày thường nhiều hơn rất nhiều.
Đúng lúc thời điểm cây đào hai bên đường nở hoa, gió nhẹ thổi qua, cánh hoa theo gió bay lả tả như là những sợi lông tơ mềm mại màu hồng nhạt rơi xuống.
"Tiểu Vân Vân!" Trong một nhóm người, nữ nhân tóc xõa ngang vai, mang mắt kính tròn cao giọng gọi một tiếng, đưa tới rất nhiều ánh