Cậu ở đó nói hưu nói vượn cái gì vậy!" Ân Như Ly che miệng Tân Nhuế lại, trực tiếp kéo đi.
Tân Nhuế mồm miệng không rõ nói: "Mình như vậy đều là vì muốn tốt cho cậu, sao cậu còn lấy oán báo ơn chứ!"
"Mình thấy cậu ngại sống lâu quá thì có!" Ân Như Ly hung hăng kẹp chặt cổ Tân Nhuế, rất có ý tứ muốn một cái vặn gãy ngay.
Tân Nhuế nhướng cao mày, "Cậu phản ứng trắng trợn như vậy Tiểu Vân Vân nhìn thấy sẽ nghĩ là cậu chột dạ."
Ân Như Ly cắn răng nói: "Mình thấy cậu chính là muốn trả thù mình hại cậu trật chân."
Tân Nhuế lắc đầu: "Mình là một vĩ nhân biết lấy ơn báo oán, theo các cậu cả một đường chính là vì giờ khắc này.
Đừng quá cảm động."
"Cậu là biến thái à?"
"Sao cậu có thể nói mình như vậy! Bảo bảo sẽ thương tâm!"
Mạc Vân Sam giật mình tại chỗ.
Lời Tân Nhuế mới vừa nói phảng phất như là ném xuống một quả bom nước cực vang, làm tâm của nàng oanh một tiếng, sóng gió cuồn cuộn.
Hồ ly tinh mấy năm nay, chưa từng trải qua bất luận đoạn cảm tình gì sao?
Những lời trước đó, chỉ là vì muốn đẩy mình ra?
Đầu óc của Mạc Vân Sam vô cùng rối bời, tim đập cực nhanh, khắp người đều bị thật lớn vui sướng bao phủ.
"Tân lão sư thích nói đùa không phải là chuyện ngày một ngày hai, cô đừng tin là thật." Trên mặt Ân Như Ly vẫn nhất quán treo nụ cười dối trá.
Nhưng Mạc Vân Sam nhìn thế nào cũng cảm thấy vui vẻ.
"Tôi thích giúp đỡ mọi người cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, nếu cậu có nhu cầu thì cứ nói, tôi sẽ không bủn xỉn tay cũng như thể lực của mình." Nàng tươi cười xinh đẹp lóa mắt, thắng qua dương quang kim sắc trên đỉnh đầu.
Tân Nhuế vỗ vỗ bả vai bạn tốt, "Người ta cũng đã đáp ứng rồi, cậu đừng có ở đó mà thôi tam trở tứ* nữa, đỡ phải để tới lúc đó người ta đổi ý ném cậu lại trên giường, rất thương thân!"
*Thôi tam trở tứ: Ra sức khước từ
"Tân Nhuế!" Ân Như Ly cao giọng, thiếu chút nữa là dọa cho cụ ông bồi tôn tử tới tham quan trường học sợ tới mức té ngã trên mặt đất.
"Làm gì làm gì, nói nhỏ chút, lỗ tai còn tốt lắm!" Tân Nhuế nhíu mày, dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, "Nếu cậu chấn điếc mình rồi thì mình sẽ đến nhà cậu ở làm một cái bóng đèn hình người đó."
"Bao nhiêu tuổi rồi còn đùa vui ấu trĩ như vậy.
Buổi chiều tôi còn có một buổi diễn thuyết, đi trước với Tân lão sư đây, Mạc tiểu thư cứ tự tiện." Ân Như Ly mỉm cười "xấu hổ mà không mất lễ phép nhưng muốn giết người", nắm lấy cổ áo Tân Nhuế túm đi về phía trước, cực kỳ thô bạo.
Mạc Vân Sam đuổi theo, "Đã lâu không ăn ở nhà ăn trường học mình rất hoài niệm, có phải Tân lão sư vẫn có thể quẹt thẻ không?"
Tân Nhuế vỗ vỗ ngực, "Đương nhiên, muốn ăn cái gì cứ tùy tiện gọi, trong thẻ có rất nhiều tiền!"
Ân Như Ly nghiến răng nói: "Tân lão sư nên giảm béo."
"Mình không làm diễn viên thì lo gầy làm gì?" Tân Nhuế cười gian, "Còn nữa, không cho Tiểu Vân Vân ăn no thì làm sao có đủ năng lượng ra sức cho cậu?"
Ân Như Ly khẽ cắn mối, hai mắt bốc hỏa: "Cậu muốn tuyệt giao với mình?"
Tân Nhuế nũng nịu cúi đầu, nhẹ nhàng đẩy bả vai Ân Như Ly một cái, "Đáng ghét! Đều là người trung niên thành thục cả rồi, sao còn lấy tuyệt giao ra hù dọa người ta?"
Ân Như Ly biết phân cao thấp với Tân Nhuế cũng vô dụng, đơn giản từ bỏ, chỉ cương mặt túm người đi về trước, tóm lại không thể để cậu ta đơn độc ở chung với Mạc Vân Sam.
Mạc Vân Sam đi nhanh hơn hai bước, sóng vai với hai người kia, "Mình muốn ăn lẩu cay ở nhà ăn số hai, cũng không biết sư phụ trước có truyền lại tay nghề không nữa."
Tân Nhuế nói: "Sư phụ nấu lẩu cay vẫn còn ở đó, còn chưa đến tuổi về hưu đâu!"
Hai mắt Mạc Vân Sam tỏa sáng.
Dư quang của Ân Như Ly nhìn thấy bộ dáng như chó săn thấy thịt hai mắt phát sáng của nàng, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa hơn.
Mạc Vân Sam giơ cao nắm tay trái chỉ về hướng phía trước, "Các đồng chí, tiến quân về phía nhà ăn số hai!"
Vẫn hệt như tiểu cô nương năm đó, mỗi ngày đến giờ ăn là lại tràn ngập sức sống.
Tân Nhuế ho nhẹ hai tiếng hắng giọng, nói: "Nếu Ân tổng có việc bận thì cứ đi trước đi, mình và Tiểu Vân Vân đã lâu không gặp có mấy lời muốn nói, không có bóng đèn như cậu cũng khá tốt."
Ân Như Ly trừng mắt liếc nhìn cô ấy một cái: "Cậu nằm mơ!"
"Cậu thật là hung dữ nga!" Tân Nhuế bĩu môi, bất lực mà cúi đầu.
"Nếu cậu đã muốn ăn cơm với mình như vậy thì mình cũng không cự tuyệt." Mạc Vân Sam nắm lấy tay Ân Như Ly, năm đầu ngón tay gắt gao chế trụ mu bàn tay hơi lạnh kia, không cho cô có cơ hội tránh thoát.
Nửa người của Ân Như Ly trong nháy mắt cứng đờ, không biết nên phản ứng như thế nào.
Hệt như một chàng trai lúc mới lần đầu yêu đương.
Mạc Vân Sam tiến lại bên tai cô, "Cậu còn nguyên lưu giữ địa bàn của tôi, nếu tôi không tiến vào, không phải là quá không có mặt mũi sao?" Thanh âm theo gió cùng nhau chui vào.
Ân Như Ly mím chặt môi không nói lời nào, trong mắt tràn đầy ảo não.
Tân Nhuế nhân cơ hội tránh thoát tàn bạo kiềm chế của Ân Như Ly, bảo trì khoảng cách một bước với cô, còn cố tình đi chậm về sau nửa bước, cho hai người một khoảng không gian riêng.
..........
Từ nhà ăn đi ra, Tân Nhuế lấy cớ rời đi trước.
Làm bóng đèn thì thật ra cũng không có gì, chủ yếu là chịu không nổi Ân tổng ném cho cô ấy ánh mắt đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống thôi.
Mạc Vân Sam không chút khách khí đoạt lấy túi của Ân Như Ly, lấy ra từ bên trong một thỏi son môi.
"Một lát nữa Ân tổng phải lên sân khấu diễn thuyết, để tôi giúp cậu đồ lại son môi."
Ân Như Ly xoay mặt, "Tôi tự mình đến toilet là được rồi."
"Cậu cho rằng mục đích của tôi chỉ là đồ son cho cậu thôi sao?" Mạc Vân Sam tới gần hơn một bước, chớp chớp mắt, "Giúp nửa kia sửa sang lại dung nhan trước khi cô ấy làm chuyện gì quan trọng, đây là tình thú."
"Cô đừng lầm, tôi không phải là là nửa kia của cô."
"Tôi không muốn nói mấy lời vô nghĩa với cậu." Mạc Vân Sam trực tiếp vươn tay, giúp Ân Như Ly điểm thêm hai mạt hồng trên môi.
Ân Như Ly cũng không từ bỏ ý định, biện bạch nói: "Từ trong miệng Tân lão sư mười câu thì hết tám câu đã là không phải sự thật, nếu cô tin lời cậu ấy nói thì không khỏi quá ngây thơ rồi."
"Mạc Vân Sam híp mắt cười: "Tân lão sư nói mười câu thì hết tám câu không phải là sự thật, vậy thì hai câu còn lại mà cậu ấy nói với tôi chính là sự thật, nhưng Ân tổng nói mười câu thì cả mười câu đều không phải là sự thật."
Ân Như Ly tiếp tục: "Trước nay tôi chưa từng nói qua mấy câu như vậy, cô đừng nghe