Tôn Như Uy không dám nghĩ mà nhìn xuống phía dưới, liền thấy một trường kiếm cũ nát, đâm vào bụng mình.
Thiên Tình xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, mũi kiếm, thân kiếm thậm chí cả chuôi kiếm cũng đều đâm vào.
Nhưng mà tu sĩ Nguyên Anh nào có dễ bị giết như vậy? Khi tính mạng nghìn cân treo sợi tóc, Tôn Như Uy cố hết sức nghiêng người, bảo vệ nơi trí mạng.
Khi hắn còn chưa phát hiện sự lợi hại của kiếm này, Tôn Như Uy còn nghĩ sẽ kẹp chặt cơ bụng khiến Thiên Tình không thể kiếm rút ra.
Nhưng chỉ vừa dùng chút lực, một cảm giác đau nhức khó có thể nói nên lời lập tức đánh úp, cơ bắp xung quanh kịch liệt run rẩy không hề còn sức lực.
Một khắc vừa rồi bị xỏ xuyên qua, chỉ cảm thấy rất lạnh.
Lúc này, cơn đau đớn mới sạp đến.
Tôn Như Uy kêu thảm thiết một tiếng, hai chân nhũn ra gần như tiếp đất.
Ánh mắt Thiên Tình hung ác lạnh như băng, tay phải dùng sức rút về phía sau, phốc một tiếng, trường kiếm đi ra mang toàn bộ máu của tu sĩ.
Tôn Như Uy đau đến cực điểm, lui về phía sau nằm trên mặt đất.
Trong nháy mắt, trường kiếm lại phóng đến như muốn đâm thẳng vào yết hầu Tôn Như Uy.
Tôn Như Uy nhanh chóng né tránh, nhưng thanh kiếm nhìn cũ nát có những vết nứt trải rộng kia, đang tỏa ra tiên lực mạnh mẽ, khiến người ta muốn ngăn cũng không dám ngăn lại.
Một nhát này, đâm vào xuyên thẳng qua bả vai Tôn Như Uy, đem hắn chặt chẽ ghim lên bùn.
Thiên Tình gầm lên một tiếng, rút kiếm lên lại muốn hạ xuống nhát thứ ba.
Bất luận như thế nào!
Giết hắn!
Kình Thiên Chi Trụ, dưới vực sâu.
Cái một hồng y nữ tử, biểu tình đờ đẫn, trước ngực nàng có ba miệng vết thương, cắt qua nửa người.
Nữ tử này không biết đã yên lặng trang nghiêm ngồi ngay ngắn ở nơi này bao nhiêu năm.
Dưới vực sâu, nước chảy lạnh thấu xương, tựa hồ có thể đông lại hết thảy cảm xúc.
Nhưng mà không biết từ lúc nào, dòng nước xung quanh đã chảy xiết hơn tựa hồ nôn nóng hơn.
Vẻ mặt uy nghiêm nhiều năm của nữ tử, vào giờ phút này bỗng nhiên trở nên linh động.
Nàng nhíu chặt hàng *** mày, không bao lâu, lại hơi quay đầu, tựa hồ đang lắng nghe.
......!Chẳng sợ muốn tính mạng ta.
Tình nguyện chết, cũng tuyệt không rời bỏ hắn.
......!Giết hắn!
Hai mắt nữ tẻ chợt mở, một cổ uy áp vô hình tản ra tứ phía khiến ca đang bơi sợ đến nỗi chạy hết chỉ còn tiếng sóng rít gào.
"......!Tiểu công gia......"
Khóe môi nàng trào ra máu tươi, miễn cưỡng đứng lên, thân thể bị thương nặng không chịu nổi, như thể sẽ ngã quỵ trong giây tiếp theo.
Không còn kịp rồi.
Ánh mắt hồng y nữ tử trở nên kiên định, không quan tâm đến thân thể đang đau đớn, nàng ngang nhiên ngẩng đầu, hai mắt như ánh sao bắn ra, giống như mũi tên đã bắn lên trời, trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng nữa.
Trên người Tôn Như Uy trong chớp mắt liền nhiều lên hai cái huyết động, mặc dù tu vi là Nguyên Anh, cũng không khỏi sợ hãi.
Mắt thấy Thiên Tình xuống tay tàn nhẫn, tuyệt không khoan dung, Tôn Như Uy ánh mắt dữ tợn, trước khi nhát kiếm thứ ba rơi xuống, liều chết phản kháng.
Mà nhất kiếm này cũng không có đâm tới, bởi vì, Lý Nhàn đứng ở một bên bỗng nhiên bay tới, dùng tay kéo hay cánh tay của Thiên Tình ra sau lưng, đem Tôn Như Uy lôi ra.
Thiên Tình không hề phòng bị, nháy mắt bị Lý Nhàn đắc thủ.
Hai mắt hắn đỏ bừng, tay phải uốn éo, đâm vào nhìn Lý Nhàn.
Lý Nhàn liều mạng chịu đựng nhất kiếm của hắn, nói: "Đi mau!"
Thiên Tình đâu chịu nghe, đang muốn tiếp tục, chợt nghe giọng nói khàn khàn của Lâm Tử Sơ:
"A Tình, dừng tay."
Tay phải Thiên Tình chợt dừng lại, nhìn về phía Lâm Tử Sơ, phát ra âm thanh giống như mãnh thú bị mắc bẫy.
Lý Nhàn vội kéo tay Lâm Tử Sơ cùng Nhân Nhân Trí bốn người ngự kiếm cấp tốc bay đi.
Lý Nhàn nhùn tay trái bị Thiên Tình dùng kiếm đâm thủng, lúc đầu thì không sao, nhưng khi ngự kiếm mới nhận thấy đau đớn.
Quá đau, từ khi đạt được Kim Đan đỉnh tu vi đến nay Lý Nhàn đã bị thương vô số, nhưng không có một vết thương nào đau đến vậy.
Đau đến mức Lý Nhàn phải rên rỉ một tiếng, cơ hồ không thể ngự kiếm.
Thiên Tình trên mặt, cánh tay tràn đầy máu của tu sĩ, có một vết máu kéo dài qua nửa khuôn mặt hắn, nhìn rất đáng sợ.
Hắn cả người run rẩy, đứng ở phía sau Lý Nhàn, ánh mắt âm ngoan, nhìn chằm chằm nơi nào đó, tay phải gắt gao cầm kiếm.
Giữa khe hở của các ngón tay đều là máu tươi.
Lâm Tử Sơ ho khan một tiếng, ngự kiếm tới gần Lý Nhàn, duỗi tay kéo Thiên Tình, nhẹ giọng nói:
"A Tình lại đây."
Lý Nhàn gắt gao che tay trái lại, nói: "Không được, như vậy quá nguy hiểm......"
Lời còn chưa dứt, Thiên Tình đã nắm lấy tay Lâm Tử Sơ, nhảy lên Hàn Thử Kiếm.
Tay phải hắn còn tại dùng sức cầm kiếm, xương ngón tay tái nhợt cứng rắn.
Thiên Tình dùng tay trái ôm eo Lâm Tử Sơ, nhìn dấu tay màu tím trên cổ y.
Thiên Tình đôi môi mấp máy, dừng một chút, dựa vào lưng Lâm Tử Sơ, khóc rống lên.
"......"
Thiên Tình dán phía sau lưng Lâm Tử Sơ, khiến cho y có cảm giác lưng mình nóng lên, dù có là tu sĩ Hàn Long Ngọa Tuyết Thể vẫn cảm thấy thật nóng, cách một tầng y phục, cả người Lâm Tử Sơ hơi run lên.
Lý Nhàn cười lắc đầu, bỗng nhiên mở miệng, đối Lâm Tử Sơ nói: "Ngươi nhìn xem, thanh kiếm trong tay tiểu gia hỏa này là cái gì?"
Lâm Tử Sơ dường như không có nghe thấy, ngược lại nói: "Tiền bối ra tay cứu giúp, Tử Sơ khắc sâu trong lòng.
Lại không biết tiền bối vì sao còn muốn đi theo chúng ta?"
Lý Nhàn quay đầu nhìn Thiên Tình.
Liền thấy ánh mắt sắc bén củaLâm Tử Sơ, mang theo ý cảnh cáo.
Lý Nhàn nói: "Ta sở dĩ ra tay cứu giúp......"
Hắn nâng tay trái vô lê, nhìn miệng vết thương, dừng một chút, nói: "Ta là muốn biết, thanh kiếm kia đến tột cùng là kiếm gì."
"Không thể phụng cáo."
"Tiểu huynh đệ, ngươi không nên gấp gáp.
Ta muốn ngươi nhìn xem, trên chuôi kiếm có khắc vật gì