Nơi xa, Tôn Như Uy nằm ngửa trên mặt đất.
Bờ vai và bụng của hắn đều có hai cái lỗ, miệng vết thương rất sâu khiến hắn cực kỳ đa đơn, loại cảm giác này khiến Tôn Như Uy liên tưởng đến cái gì đó.
Thanh kiếm kia nếu đả thương người cũng đau giống cái dạng này.
Tôn Như Uy giơ tay sờ sờ hai cái lỗ tai vừa dài vừa rộng không giống người thường của mình, bỗng nhiên cao giọng cười to, giọng nói như chuông đồng.
Hắn nằm trên mặt đất, chậm rãi hồi tưởng lại tiếng gầm vừa rồi của Thiên Tình.
Tiểu hài tử đó quỳ trên mặt đất, bộ dáng gầy gầy, cái đầu còn chưa cao tới vai của Tôn Như Uy.
Nhưng khi ngẩng đầu lại thấy ánh mắt hung ác, khí thế trong nháy mắt kia như kinh động núi sông làm Tôn Như Uy sợ hãi.
Hơn nữa bỗng nhiên xuất hiện chuôi kiếm ở trong tay Thiên Tình.
Tôn Như Uy rốt cuộc minh bạch, lúc trước hắn còn bối rối không hiểu cổ hơi thở kinh khủng, đến tột cùng từ nơi nào phát ra.
Thì ra, hết thảy đều không liên quan đến Lâm Tử Sơ.
Thì ra, khiến ngự thú của tu sĩ chấn động, thần phục đồ vật đều là do tiểu hài tử kia.
Tu sĩ Nguyên Anh Tôn Như Uy, kiến thức uyên bác, tu vi cao thâm.
Hắn nghĩ chuôi kiếm cũ nát đó lại có uy nghiêm của tiên kiếm, nghĩ đứa trẻ con kia thế mà bức người rống giận, Tôn Như Uy lại nở nụ cười, hai mắt hắn đỏ đậm, nói: "Ha ha ha!......!Trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta!"
Thanh kiếm xuất hiện trong tay tiểu hài tử kia tuyệt không phải trùng hợp, nếu tính toán theo tuổi đặt của hắn, nếu không đoán sai, hắn hẳn là chính là......!
Tiểu tiên chủ!
Trong truyền thuyết, lấy phụ chi cốt vì cốt, lấy mẫu chi thịt vì thịt, sau trận chiến với nghiệt long đột nhiên mất tích, Chính Dương Tiên Tông huy động lực lượng toàn tông, tìm hơn mười năm, đến nay vẫn chưa tìm được hài tử về.
Tuy rằng có hơi vô lý, nhưng cũng không phải không có khả năng.
Nếu, nếu tiểu hài tử kia thật sự là Tiểu tiên chủ.
Tôn Như Uy nở nụ cười dữ tợn, hắn từ túi móc ra đan dược, bóp nát rồi sát vào chỗ bị thương, rồi sau đó thong thả từ mặt đất đứng lên.
Nếu tiểu hài tử kia thật là Tiểu tiên chủ, tuyệt đối không thể để Chính Dương Tiên Tông tìm được hắn.
Đông Côn Tiên chủ......!Xuất khiếu tu sĩ xương sống lưng.
Tôn Như Uy quyết tâm phải dành được!
Kình Thiên Chi Trụ, đoạn thứ hai, phần giữa của tiên sơn.
Đường đêm khó đi.
Tu sĩ Trúc Cơ có thể thấy rõ vật trong đêm, nhưng thứ chân chính làm khó bọn họ không phải là bóng tối.
Mà là vào ban đêm rừng cây ở Kình Thiên Chi Trụ cónhiều chướng khí, che khuất ngọn núi khiến người ta không thể phân biệt được nơi nào với nơi nào.
Trương Nhân Trí nói: "Thiếu trang chủ, chúng ta ngự kiếm lâu như vậy, lẽ ra phải sớm tới chín khúc Bát Quan rồi, không biết vì sao, đến nay một trong 72 lối vào của chín khúc Bát Quan cũng chưa thấy đâu.
Lâm Tử Sơ gật đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt, biểu tình nghiêm túc.
Tiếp tục đi về phía trước một nén nhang, Lý Nhàn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn kinh hồn, mở miệng nói: "Không tốt, thật là xui xẻo, chúng ta chỉ sợ là đuổi kịp...... tiên tông cự môn !"
Trương Nhân Trí hỏi: "Cái gì gọi là tiên tông cự môn?"
"Là như thế này......"
Cái gọi là tiên tông cự môn, là thời kỳ đặc biệt, cấm tu sĩ dưới chân núi leo lên Kình Thiên Chi Trụ, bái phỏng tiên tông.
Có khi là vì Tiên Tôn dạy học, diễn võ đại hội, hay là tôn khách tới chơi.
Để tránh cho đoạn thứ ba của Kình Thiên Chi Trụ người nhiều nhiều hỗn tạp, mới dùng trận pháp giấu đi chỗ giao nhau giữa đoạn thứ hai và đoạn thứ ba, kiến những đệ tử không phải của tiên tông vô pháp tiến về phía trước.
Lúc này còn hơn mười năm nữa tu sĩ Chính Ngô Châu mới long trọng tổ chức diễn võ đại hội , cũng không nghe nói có Tiên Tôn nào đang giảng dạy, vậy hẳn là có khách quý đột nhiên tới chơi, cho nên mấy người ngự kiếm lâu như vậy lớn, vẫn chưa nhìn thấy chín khúc Bát Quan.
Nghe Lý Nhàn giải thích, Lâm Tử Sơ biểu tình càng lúc càng trầm trọng, chờ Lý Nhàn nói xong, y cũng cảm thấy việc này thật khó giải quyết, hỏi: "Một khi đã như vậy, bây giờ phải làm thế nào?"
Lý Nhàn nhìn Thiên Tình, lắc đầu, nói: "Không có cách nào.
Chúng ta hạ kiếm đi bộ, nói không chừng có thể gặp được......"
Lời này quả thực là muốn khảo nghiệm vận khí mọi người, Lâm Tử Sơ trong lòng tức giận vì việc này đối với Thiên Tình thập phần quan trọng, vốn dĩ không thể trì hoãn, làm sao còn có tâm tình nhàn nhã đợi may mắn?
Lâm Tử Sơ hỏi: "Tiên tông cự môn này, không biết còn kéo dài bao lâu?"
Lý Nhàn lắc đầu: "Không biết trước được! Thí dụ như thời gian của diễn võ đại hội là dài nhất.
Nếu là khách quý tới bái phỏng tiên tông, nói không chừng thời gian sẽ ngắn hơn một chút, chúng ta ở chỗ này chờ mười ngày, có lẽ......"
Lâm Tử Sơ thanh âm lạnh nhạt: "Chờ không được."
"Đã nhiều ngày trôi qua, ta chắc chắn toàn lực bảo vệ đứa nhỏ này an toàn."
"Nếu gặp phải tu vi Nguyên Anh Vạn muỗi vương, vậy thì làm thế nào?"
"Ngươi......"
Lâm Tử Sơ trong lòng bực bội, hùng hổ doạ người.
Nhưng mà y cũng biết, trừ bỏ chờ đợi, thật sự không có biện pháp nài khác.
Y thở dài, dừng một chút, hỏi Thiên Tình phía sau: "A Tình, ngươi có ý kiến gì không?"
Đại khái là mới vừa rồi cảm xúc phóng thích quá độ, làm Thiên Tình rất mệt mỏi, dọc theo đường đi hắn cái gì cũng không nói.
Mặc dù nghe nói chính mình có thể là Tiểu tiên chủ, nhưng hắn cũng không có gì gọi là hưng phấn, kích động.
Rốt cuộc, vị trí Đông Côn Tiểu Tiên chủ tôn quý kia là của hắn sao.
Hắn chẳng qua chỉ là cô nhu bị bỏ rơi, Quản gia của Lâm gia trang, kẻ khai mạch chỉ được tư chất hạ đẳng, sao có thể trèo cao?
Hơn phân nửa chắc là Lý Nhàn đã đoán sai.
Thiên Tình thấp giọng nói: "Ta......!Không muốn đi, ta chỉ muốn lưu Lại bên cạnh đại ca."
Ngôn ngữ tràn ngập mâu thuẫn, Lý Nhàn sửng sốt, chỉ cảm thấy Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ tình cảm không chỉ quá tốt, tựa hồ có chút không giống huynh đệ bình thường.
Lâm Tử Sơ xoay đầu, môi dán bên tai Thiên Tình, cực nhẹ giọng nói: "Ta tât nhiên cũng sẽ đi cùng ngươi đến Chính Dương Tiên Tông."
Thiên Tình nhỏ giọng trả lời: "Đại ca......!Nếu ta không phải là Tiểu tiên chủ, chỉ là kẻ có tư chất hạ đẳng, ngươi có phải hay không......"
Do dự trong chốc lát, thản ngôn hỏi: "Coi thường ta?"
Lâm Tử Sơ càng đè thấp âm thanh, cùng Thiên Tình khe khẽ thì thầm.
Lý Nhàn nhìn về phía chỗ khác, làm bộ cái gì cũng chưa nghe thấy.
Nhưng mà tu vi Kim Đan, nhĩ lực tự nhiên rất tốt.
Bọn họ không mở truyền âm thuật, lại nhỏ giọng nói chuyện như thế, hắn làm sao có thể không nghe thấy a.
Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ nói một hồi lâu, Lý Nhàn nghe lại có chút xấu hổ, chờ hai người bọn họ dừng lại dừng, vội vàng xen mồm nói: "Lâm huynh đệ, chúng ta hạ kiếm đi bộ thôi."
Lâm Tử Sơ ân một tiếng, ngự kiếm xuống phía dưới, sau khi đạp lên mặt đất mới đem Hàn Thử Kiếm thu về.
Thiên Tình lẳng lặng đi bên cạnh Lâm Tử Sơ.
Bởi vì sắc trời tối tăm, Thiên Tình lại không thể nhìn rõ, tay trái hắn nắm chặt Lâm Tử Sơ, hai người mười ngón tay đan vào nhau, cánh tay áp vào nhau.
Tay phải hắn nắm một thanh kiếm đã rạn nứt.
Thân kiếm không hề phát ra ánh sáng, ngược lại là tràn đầy máu tanh.
Vừa rồi Lâm Tử Sơ đã cởi bỏ xà cạp, đem kiếm kia bao bọc lấy.
Đại khái là nhìn kiếm này quá mức yếu ớt, Lâm Tử Sơ lo lắng nếu không bao lại, nói không chừng trên đường đi sẽ bị rạn vỡ mà rơi xuống.
Từ khi cầm thanh kiếm này, một loại cảm xúc bi thương quanh quẩn trong lòng Thiên Tình, vứt đi không được lại không hiểu vì sao làm hắn muốn lớn tiếng khóc.
Hắn kiệt sức nhẫn nại tâm tình dao động, đại não Thiên Tình trống rỗng, dịch mắt nhìn về thanh kiếm trên tay phải, bỗng nhiên thấy túi tiền bên hông nhảy lên liên tục.
Thì ra từ lúc gặp phải Lý Nhàn, Thiên Tình lo lắng A Mao gặp nguy hiểm, nên đã mạnh mẽ nhét nó vào trong túi tiền, đến nay vẫn chưa có thả ra.
Hắn dùng một tay đem túi tiền cởi bỏ, A Mao hoan hô một tiếng, động tay động chân mà bò lên mu bàn tay bên phải của Thiên Tình.
Nó tới gần tiên kiếm kia, dùng chân cọ cọ, rồi sau đó theo cánh tay Thiên Tình, bò đến bả vai chủ nhân.
Lâm Tử Sơ đang cùng Lý Nhàn nói như đang thảo luận làm thế nào để leo lên Kình Thiên Chi Trụ, bỗng nhiên nhận thấy được cái gì đó, hắn quay đầu thì thấy A Mao vừa được Thiên