Trong khuôn viên của Vọng Ta tông tộc, có một hồ sen rất lớn.
Giữa hồ có một tiểu đình, trong đình lại không có bàn ghế, duy chỉ đặt một mặt bình phong.
Mà bình phong này chính là Nguyệt thượng đầu cành tiếng tăm lừng lẫy của Vọng Ta nhất tộc.
Nếu một hai phải giải thích, thì Nguyệt thượng đầu cành kỳ thật là một bức hoạ cuộn tròn có sức mạnh thần thông.
Trong tranh là một vòng Minh Nguyệt ẩn hiện dưới những sọc đen, như bóng của cành cây, chắn ngang tầm mắt.
Chỉ khi cảm ứng được huyết mạch của Vọng Ta nhất tộc, mới có thể đánh thức Minh Nguyệt trong tranh.
Mặt trăng chậm rãi vươn lên, phát ra ánh sang loá mắt.
những nhánh sọc màu đen dần dần biến mất, như thể vầng trăng sáng cuối cùng cũng đã vượt qua đầu cành, không còn để bóng đen che lấp nữa.
Lúc này đây, khi Minh Nguyệt đã sang trong treo giữa hồ, thì cả Quy Tạo đang đứng bên trong mấy trăm tu sĩ, đều đã biết được.
Thiên Tình thật sự có huyết mạch Vọng Ta nhất tộc.
Hắn là con trai độc nhất của Đông Côn Tiên chủ, một thế hệ độc đinh của Vọng Ta quý tộc.
Vô luận ngày sau có thành tựu như thế nào, thì điều hắn là gia chủ của Vọng Ta nhất tộc tuyệt không thể nghi ngờ.
Đám người Quy Tạo đồng thời lui về sau, quỳ một gối xuống, nhìn Thiên Tình.
Quy Tạo cố nén kích động trong lòng, hướng Thiên Tình nói:
"Thuộc hạ vô lễ, thỉnh tôn chủ khoan dung, Không biết thuộc hạ có thể tiến lên đỡ tôn chủ đứng dậy?"
Tư thế nằm bò của Thiên Tình rất bất nhã, nhưng mà không ai dám hành động thiếu suy nghĩ tự tiện tiến lên,.
Chỉ có thể dán mắt trông mong mà quỳ gối bên kia, nóng bỏng mà nhìn thiếu niên ngày sau nhất định phải trở thành gia chủ của Vọng Ta tộc.
Thiên Tình hung hăng thở hổn hển.
Hắn xoa người lung tung trên vũng máu, khi Phượng Chiêu Minh muốn tiến lên một bước kéo cánh tay Thiên Tình, thì rất nhanh hắn đã tự mình bò lên.
Quy Tạo ở phía sau do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng, nói: "Tôn chủ, nếu muốn đi từ đường tế bái......!vẫn phải lau mình đã......"
Lời còn chưa dứt, Thiên Tình liền tiến một bước lớn về phía trước, vẫn không đem lời nói của Quy Tạo đặt vào tai.
Quy Tạo phục tùng cúi đầu, không dám tiếp tục hé răng.
Từ lúc Thiên Tình muốn leo lên Thông Thiên tháp, hắn đã biết được, thiếu niên này nội tâm kiên nghị, không thể dao động.
Quy Tạo chưa bao giờ gặp qua người có thể leo lên năm bậc thang của Thông Thiên tháp trong thời gian ngắn như vậy.
Thực tế Thiên Tình xác thật là cả người tắm máu, thân thể chắc là tới cực hạn rồi.
Nhưng điều khiến Quy Tạo không thể giải thích được chính là nếu hắn cùng với những kim giáp tu sĩ không phải vì lo lắng sẽ tổn thương đến tôn chủ mà hạ áp lực Thông Thiên tháp trận xuống, có phải Thiên Tình vẫn sẽ tiếp tục tiến về phía trước!
Đây là kiên trì mạnh mẽ đến nhường nào.
Nhìn bóng lưng của Thiên Tình, Quy Tạo cảm khái một tiếng, Vọng Ta nhất tộc trừ huyết mạch tôn quý có thể thịnh vượng bao đời nay, quả nhiên là có nguyên nhân.
Đến một thiếu niên như vậy, dù chưa từng chịu qua bất cứ quá trình bồi dưỡng cũng có thể biểu hiện xuất sắc như vậy.
Quy Tạo cúi đầu thật sâu, trong lòng không khỏi bộ phục Thiên Tình.
Phải đổ máu, hẳn là rất đau.
Nhưng khi Thiên Tình cúi đầu, nhìn từng giọt máu của mình nhỏ xuống mặt đất, không biết vì sao lại không cảm thấy đau đớn.
Hắn vẫn cứ đi bước nhanh về phía Đông theo âm thanh của nam nhân xa lạ kia.
Bỗng thấy xa xa là một cung điện nguy nga thông với bầu trời.
Trước mặt có một cây cầu dài hình vòm tựa như cầu vồng đang sáng rực.
Trước kiến trúc hùng vĩ như vậy, bóng dáng của Thiên Tình hết sức nhỏ bé.
Nhưng khi hắn tiến vào, mấy vạn tu sĩ của Vọng Ta nhất tộc lại không một ai dám can đảm tiến lên ngăn cản.
Trên của của từ đường, có chạm khắc hình hai con mãnh thú tai tròn.
Nhận thấy có người tới gần, tấm ván gỗ có khắc họa mãnh thú ấy chớp chớp đôi mắt to như chuông đồng, đột nhiên sống dậy, ngao kêu một tiếng, bốn cái móng vuốt cào trên mặt đất, sau đó nhảy lên vầng mây đánh tới Thiên Tình.
Thiên Tình không né cũng không tránh, khi mãnh thú bảo hộ từ đường vừa muốn chạm vào thân thể hắn, Phượng Chiêu Minh liền ra tay xua đuổi nó.
Nhưng thần vật này sinh ra là vì phòng bị tu sĩ công kích, thế công bình thường đối với nó không có tác dụng.
Phượng Chiêu Minh nhẹ di một tiếng định tiếp tục thi pháp, chợt nghe Thiên Tình quát lớn: "Lui xuống!"
Thanh âm không lớn nhưng mang theo khí thế kinh người.
Lông mai trên sống lưng của hai mãnh thú kia dựng lên, hai tai thẳng đứng, áp vào đỉnh đầu.
Tuy rằng vẫn là bộ dáng nhe răng trợn mắt hung ác như ban đầu, nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng không giống lắm.
Thấy mãnh thú vẫn bảo vệ trước cửa từ đường như cũ, Thiên Tình hừ lạnh một tiếng, giơ tay đẩy ra.
Liền thấy từ bàn tay gầy gò có những ngón tay thon dài mang theo từa mảng máu đầm đìa kia thoát ra động tác thong thả, lại tựa như phảng phất một loại khí thế khai thiên lập địa.
Hai mãnh thú tai tròn ngửi được vị huyết tinh từ bàn tay Thiên Tình liền gầm nhẹ, tứ chi không tự giác lùi lại về phía sau.
Phiến đá cứng rắn bị móng vuốt dã thú cào nát.
Thiên Tình chậm rãi bước tới gần, khi hắn đẩy hai con quái thú lên cửa gỗ, tựa như có ánh sao bắn thẳng đến mắt Thiên Tình, chợt nhanh chóng về phía trước đẩy.
Hai con mãnh thú ô lên một tiếng liền quay đầu trở lại cửa gỗ, co rút thành một quả bóng.
Thiên Tình duỗi tay đẩy đại môn (cửa chính) của từ đường ra, chân phải bước tới một bước.
Đợi hắn đến gần từ đường, phía sau đại môn chi một tiếng, tự động khép lại.
Thiên Tình quay đầu nhìn về phía sau với ánh mắt cảnh giác.
Nhưng thực mau đã nhận thấy phía trước có điều khác thường, hắn xoay người lại.
Liền thấy ở giữa từ đường, có một trang nghiêm quan tài, có một người mặc hồng bào đang ngồi trên đó, giữa trán nam tử có kim sắc ngạch điểm.
Nam tử ấy có tướng mạo đoan chính, mặt mày nhu hòa.
Khi nhìn Thiên Tình, có một sự từ ái khôn kể.
Nam tử kia chậm rãi giơ tay lên, hướng Thiên Tình nói: "Lại đây."
Huyết mạch tương liên chí thân đến như rót mật vào lòng đột nhiên nảy nở, Thiên Tình vừa đi vừa hỏi: "Ngươi là ai?"
"Lại đây, Thiên Tình." Kia nam tử tựa như không nghe thấy mà thở dài: "Thời gian của ta không nhiều, lại đây để ta nhìn rõ con."
Thiên Tình chậm tiến tới, bắt lấy tay nam tử, nhảy đến lên quan tài.
Tay nam tử này không có độ ấm, tựa như nắm lấy một mảnh không khí mềm mại như bông.
Không giống người sống.
"Ngươi là......!Đông Côn Tiên chủ sao?"
Thiên Tình khoanh chân ngồi trước mặt nam tử, nhìn thẳng vào đôi mắt của người nam nhân này.
Nam tử mỉm cười gật gật đầu.
Cặp mắt kia vô cùng ôn hòa, tựa hà hải cuồn cuộn cất chứa vạn vật, khi nhìn Thiên Tình, dường như vĩnh viễn sẽ không nổi giận.
Thiên Tình do dự một chút, nói: "Vậy người......!Là phụ thân của sao?"
Đông Côn Tiên chủ cũng không trả lời, ông nâng tay lên, dùng lòng bàn tay lau vết máu trên mặt Thiên Tình.
Sau khi lau hai lần, nam tử mở lòng bàn tay ra, mu bàn tay hướng lên trên, ý bảo Thiên Tình nhìn xem.
Thiên Tình học bộ dáng của ông, cũng xòe bàn tay ra.
Hắn năm nay mười lăm tuổi, chưa phát triển hoàn toàn, nhưng dáng người không hề thấp, ngón tay cũng rất dài.
Khi đặt chúng lên bàn tay của Đông Côn Tiên chủ thực không nhìn ra có sự khác biệt.
So sánh trực quan như vậy khiến Thiên Tình sửng sốt.
Đông Côn Tiên chủ mỉm cười, nắm lấy tay Thiên Tình, nói: "Con là Thiên Tình, con là nhi tử của ta."
Thiên Tình cúi đầu thật sâu, trong cổ họng mặt giống như bị nhét đầy cơm, nghẹn đến không thể nói được.
Nhưng rồi hắn hít vào một hơi,