Kình Thiên Chi Trụ, cửa chính Vọng Ta tôn tộc.
Thiên Tình mới vừa bước vào này tòa nhà nguy nga nàyy, bỗng nhiên thân thể cứng đờ, đột nhiên cảm nhận được một cổ khí tức kì quái.
Hơi thở đó xuất phát từ phía đông, dường như có người vẫy tay với hắn, mang theo tâm tình rất nôn nóng.
......!Lại đây.
Thiên Tình nhíu mày, ngưng thần lắng nghe, bỗng nhiên nói:
"Ai đang nói chuyện?"
Quy Tạo lẳng lặng liếc mắt nhìn Thiên Tình một cái, nói: "Tiểu công tử, đừng nhìn lung tung, theo lão phu đi đến bên kia."
Nói xong liền nâng lên tay, chỉ về phía tây.
Liền thấy phía tây có một hồ sen hình tròn rất lớn.
Ở giữa là một ngôi đình, bên cạnh là một con thuyền nhỏ có thể dùng để du hồ.
Đình kia tọa lạc giữa hồ, nếu là trong nhà của phàm nhân, tất nhiên sẽ làm thêm một cây cầu bắc qua mặt nước, câu thông trên bờ với đình.
Nhưng đình này nằm lẻ loi giữa hồ sen, không hề nối với bất cứ nơi nào.
Trong đình cũng không có đặt bộ bàn ghế nào, chỉ có một bình phong, mặt trên họa một mặt trăng tròn, ánh trăng chiếu sáng ngàn dặm.
Quy Tạo cúi đầu nói: "Thỉnh tiểu công tử đi đến phía trước tẩy trần, uống trà thanh tịnh, rồi sau đó vào Nguyệt Thượng Sao để kiểm nghiệm huyết mạch."
Thiên Tình không động mà bình tĩnh nhìn về phía đông, hỏi:
"Đó là cái gì?"
Trong mắt Quy Tạo hiện lên một tia tức giận.
Nhiều thế hệ nhà hắn phụng dưỡng Vọng Ta tôn tộc nên rất tôn trọng huyết thống trân quý của Vọng Ta tôn tộc, yêu cầu khắc khe nhất là phải có huyết mạch thuần khiết.
Dù Chính Dương Tiên Tông nói hồng bào thiếu niên này rất có khả năng là hậu duệ của Đông Côn Tiên chủ, nhưng chưa được Nguyệt Thượng Sao xác nhận huyết mạch, thì Thiên Tình đối với Quy Tạo mà nói, cái gì cũng đều không phải.
Quan trọng không phải người, quan trọng chỉ có huyết mạch!
Nhưng mà Thiên Tình dù sao cũng cũng có chút khác.
Rất có khả năng hắn là huyết mạch của Vọng Ta nhất tộc.
Nên lúc này Quy Tạo vẫn phải cung kính trả lời nói: "Bên kia là từ đường của đại gia chủ.
Sau khi kiểm tra huyết mạch, nếu tiểu công tử quả thật là tộc nhân Vọng Ta tôn tộc, đến lúc đó liền có thể tẩy trần, tiến vào từ đường."
Cùng đến với Thiên Tình còn có Phượng Chiêu Minh, Bồ Tri Chương và vài vị tiên quân, cũng không cảm thấy lời này của Quy Tạo có bao nhiêu thất lễ.
Rốt cuộc thì Vọng Ta nhất tộc để lại cho người ta ấn tượng chính là cực kỳ có khí phách, cực kỳ kiêu ngạo.
Bọn họ tôn trọng huyết mạch, chú ý đến giáo dưỡng của hậu bối.
Nghe nói khi Thiên Tình còn lưu lạc đã từng dựa vào ăn xin mà sống nên nội tâm liền có chút bài xích.
Dù cho Thiên Tình có thật sự là Đông Côn Tiểu Tiên chủ, sau khi trở về Vọng Ta nhất tộc, cũng có vô số lễ nghi, giáo điều chờ hắn học tập, sau khi hoàn thiện mới có thể bàn tới chuyện kế thừa tước vị gia chủ.
Có thể nói, mỗi gia chủ của Vọng Ta nhất tộc đều là người cao quý hiển hách, khó ai có thể sánh kịp.
Trước mắt Thiên Tình đối với Quy Tạo mà nói, cả người dơ bẩn, tuyệt không thể để hắn tiến vào từ đường của gia chủ, nhất là nơi trang nghiêm đặt di hài của đại gia chủ.
Thiên Tình mắt điếc tai ngơ, hai lỗ tai hắn dựng lên, cẩn thận lắng nghe.
Không lâu sau, giọng nam xa lạ lại tràn ngập ôn nhu kia một lần gọi Thiên Tình.
—— Lại đây.
Cả người Thiên Tình chấn động, không quan tâm đến thứ gì nữa, bỗng nhiên xoay người, đi về phía đông.
Quy Tạo đuổi theo nói: "Tiểu công tử, không thể đến đó, ngươi muốn vào trước hết phải tẩy trần, khảo nghiệm huyết mạch đã!"
"Câm miệng," Thiên Tình tức giận nói: "Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sao?"
Quy Tạo hỏi: "Cái gì? Tiểu công tử, mau mau theo ta đi Nguyệt Thượng Sao đình!"
Thiên Tình dùng chưởng nhẹ nhàng đẩy Quy Tạo sang một bên.
Quy Tạo thấy Thiên Tình khăng khăng muốn đi vào từ đường gia chủ thì rất nôn nóng.
Nơi đó là trọng địa của tông tộc, chỉ có huyết mạch của Vọng Ta tôn tộc mới được phép tiến vào.
Dù Thiên Tình có khả năng rất lớn là Đông Côn Tiểu Tiên chủ, nhưng sự thật vẫn không phải là đứa trẻ mà Lam Thu Quế tiên tử mười tháng hoài thai sinh ra.
Quy Tạo luôn lo lắng Thiên Tình không thể đánh thức được Nguyệt Thượng Sao , nếu như vậy hắn không thể gánh vác trọng trách của gia chủ Vọng Ta tôn tộc.
Quy Tạo tiến về phía trước vài bước, nói: "Tiểu công tử, ngươi nếu ngươi không nghe khuyên bảo, lão phu sẽ không khách khí."
Thiên Tình hừ một tiếng, bước nhanh về phía trước.
Tay phải Quy Tạo giơ thành trảo muốn bắt lấy cánh tay Thiên Tình.
Nhưng mà tay phải Quy Tạo còn chưa đụng được đối phương, thì ngay lúc này, Phượng Chiêu Minh vẫn luôn đi theo phía sau Thiên Tình, bỗng nhiên ra tay, hất bàn tay của Quy Tạo.
Quy Tạo sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Phượng Chiêu Minh.
Liền thấy Phượng Chiêu Minh bát phong xuy bất động*, ánh mắt bình tĩnh.
* Bát phong xuy bất động:
Về bát phong hay bát thế phong, nghĩa là tám ngọn gió đời, tám pháp ở thế gian hay làm loạn động, mê hoặc lòng người.
Theo Từ điển Phật học Huệ Quang, tập I, tr.414, tám ngọn gió ấy gồm:
1-Lợi (lợi lộc),
2-Suy (hao tổn),
3-Hủy (chê bai chỉ trích),
4-Dự (gián tiếp khen ngợi người),
5-Xưng (trực tiếp ca tụng người),
6-Cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người),
7-Khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não),
8-Lạc (gặp được duyên tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan).
"......!Thì ra là thế," Quy Tạo nói: "Hay cho Chính Dương Tiên Tông, hợp sức nhau muốn lừa tôn tộc sao?"
Thầm nghĩ, trách không được Thiên Tình vừa vào cửa, liền đi thẳng về phía đông từ mà không muốn đi Nguyệt Thượng Sao.
Quy Tạo càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, hắn nhìn Phượng Chiêu Minh, tay phải một lần nữa đưa về phía trước, muốn bắt cánh tay Thiên Tình.
Nhưng lần này cũng không đụng được Thiên Tình, lại bị Phượng Chiêu Minh gắt gao ngăn cản.
Quy Tạo đã sớm nghe nói về Phượng Chiêu Minh.
Cái gọi là người có chiến lực đệ nhất Chính Ngô Châu, không phải chỉ có thiên phú về chiến đấu mà thân thủ cũng phải nhanh nhạy như thế.
Phượng Chiêu Minh nói: "Không được vô lễ."
Quy Tạo nói: "Vậy không lẻ ngươi muốn lão phu cho phép tiểu công tử thân phận không rõ ràng này tùy tiện xâm phạm từ đường sao? Phượng Chiêu Minh, nơi đó có đặt di hài Đông Côn Tiên chủ, sư tôn của ngươi!"
Vừa nói vừa ra chiêu, hắn muốn phải bắt được Thiên Tình.
Nghe xong lời này, Phượng Chiêu Minh khẽ nhíu mày, nhưng mà liên tục cản trở chiêu thức của Quy Tạo, thậm chí còn nói với vài vị tiên quân còn lại:
"Bảo hộ Tiểu công gia."
Bồ Tri Chương bay nhảy lên không trung, cất cao giọng nói: "Nghe theo hiệu lệnh Phượng Quân!"
Âm thanh như sấm dậy bên tai, tiếng vang tận mây xanh.
Liền thấy bốn vị tiên quân đồng thời bay vút lên, bảo vệ xung quanh Thiên Tình.
Không một người hỏi vì sao Thiên Tình đột nhiên muốn vào từ đường, cũng không một ai mở miệng khuyên ngăn.
Quy Tạo cả giận nói:
"Kim giáp hộ binh, kết Thông Thiên Tháp trận!"
Từ phía sau Quy Tạo, khoảng một trăm kim giáp hộ binh, tay phải nâng hồng anh trường thương, sau đó đập thật mạnh xuống, phát ra tiếng vang chấn động.
"Rõ!"
Trường thương quay vòng, kẻ tiếng kẻ lùi khiến đầu trường thương giống như ngân châm phun ra sương mù dày đặc màu trắng ngà.
Rất nhanh, Thiên Tình liền cảm thấy trước mắt như tối sầm, khi kịp phản ứng lại, cả người hắn đã ở trong một tòa bạch tháp.
Tòa tháp này dựng sừng sững giữa trời, nằm giữa đình hồ và từ đường phía đông.
Lợi dụng ưu thế của địa hình, Quy Tạo giống như giăng lưới bắt cá, đem năm người của Chính Dương Tiên Tông toàn bộ dồn đến bạch tháp.
Bồ Tri Chương vừa tiến vào tháp, liền nói: "Đây là Thông Thiên tháp! Một khi tiến vào, nếu tu sĩ không có tu vi cao thì không thể đi về phía trước."
Phượng Chiêu Minh nhìn bốn vách tường xung quanh, nhìn phía trên bậc thang, lại quay đầu nhìn phía dưới.
Một khi bước vào con đường tu tiên, đều chạy không thể thoát khỏi thách thức.
Trước có Luyện Khí, lại có Trúc Cơ, sau là kết đan, rồi mới có thể hóa anh.
Phải đi từng bước một, không thể vượt cấp.
Vô luận là thiên tư ưu tú như thế nào, đến Chính Ngô Châu Tiên chủ, cũng phải bắt đầu tu luyện từ Luyện Khí.
Đến nỗi Thông Thiên tháp