Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.
Uyển Tiên ngẩn người, hỏi: "Tiểu công gia đã biết......!cô nương kia, tên họ là gì chưa?"
Thiên Tình đè lại cái trán, nhíu mày nói: "Không biết là cô nương hay gì nữa......!Ta còn chưa kịp nhớ ra, ta cái gì cũng chưa kịp nhớ ra a.".
ngôn tình hay
Hắn hô to một tiếng, đầu ngẩng cao, điểm bạc giữa trán sáng chói loá mắt, có hung khí cuồn cuộn phóng lên trời.
Nếu ở đây còn có người khác, chắc chắn sẽ bị hung ý này làm sợ đến nổi da gà, không biết giữa trán Thiên Tình đến tột cùng là phong ấn thứ khủng khiếp gì.
Liền thấy tại điểm bạc giữa trán kia có hai xiềng xích giao nhau, kịch liệt dao động, ngăn cản rất nhiều hung khí chạy ra ngoài tàn sát bừa bãi.
Giữa bạch quang chói mắt, có một con Ngân Long rất nhỏ đang du tẩu.
Trong vòng không gian không dài, Ngân Long táo bạo, há miệng rít gào, âm thanh rõ ràng, thanh chấn khắp nơi.
Uyển Tiên đứng gần nhất.
Dù nàng đã là tu sĩ Xuất Khiếu nhưng vẫn bị ảnh hưởng bởi hơi thở cường hãn giữa trán Thiên Tình, nàng nhắm hai mắt.
Vết thương cũ trước ngực đau đớn dữ dội, nàng không khỏi lảo đảo về phía sau, cắn răng nói:
"Tiểu công gia, mau bình tâm tĩnh khí.
Người không cần lo lắng, Phượng Tiên Quân đã có phương pháp khắc chế dù gặp lại cũng chẳng nhận ra , nhất định sẽ giúp ngươi khôi phục toàn bộ ký ức.
Hiện tại nghĩ không ra cũng không sao, một ngày nào đó nhất định sẽ nhớ được.
Tiểu công gia, diệu pháp của Phượng Tiên Quân có không ổn? Như vậy so với việc chúng ta xuống núi tìm lung tung cũng đã bớt đi rất nhiều việc?"
Thiên Tình cảm xúc táo bạo, lúc Uyển Tiên nói, hắn hẳn là nghe được, nhưng trong lúc nhất thời lại vô pháp khống chế cảm xúc đã vượt tầm kiểm soát.
Vết thương cũ trên ngực Uyển Tiên, vốn là từ trong trận chiến với nghiệt long mà ra, do nghiệt long dùng trảo làm bị thương đã lâu khó chữa lành.
Lúc này lại mới vừa chịu ảnh hưởng của Phục Long, miệng vết thương liền tiếp tục rách ra, đau đớn khó chịu nổi.
Khóe miệng Uyển Tiên chảy ra một dòng máu tươi, nàng xoay đầu, nhìn Phượng Chiêu Minh, nói: "Phượng Tiên Quân! Ngươi cũng nói cái gì đó đi."
Phượng Chiêu Minh tay niết thủ quyết khuếch đại âm thanh, trầm giọng nói: "Thiên Tình."
Trong không gian lớn như vậy, khắp nơi đều quanh quẩn tiếng gọi của Phượng Chiêu Minh, dường như đã đem Phục Long đang rít gào giữa trán Thiên Tình đè ép xuống.
Cũng may lúc trước phong ấn tại trán Thiên Tình chỉ là một mảnh Phục Long lân, dù đến nay đã trưởng thành, cũng chỉ là một con ấu long.
Lại nói nếu Phục Long ở giữa trán Thiên Tình cứ vậy mà tồn tại qua trăm năm, nếu Thiên Tình không thể đem nó thuần phục, cổ kim nội ngoại*, chỉ sợ không một tu sĩ nào có thể áp chế được Phục Long dù chỉ nửa phần.
* Cổ kim nội ngoại: trước sau, trong ngoài
Lại nói, Phượng Chiêu Minh khuếch đại âm thanh vang vọng bốn vách tường, ấm thanh sấm sét vang lên, xuyên vào trong tai Thiên Tình.
Thiên Tình trợn to hai mắt, nhìn về phía Phượng Quân.
Phượng Chiêu Minh khoanh chân ngồi bên cạnh hắn, lẳng lặng mà thở dài.
Rồi sau đó nói:
"Thiên Tình, bất luận ngày sau như thế nào, bổn quân duẫn* ngươi, giúp đỡ ngươi tìm người nọ trở về."
*duẫn: chấp nhận, đồng ý
"......"
"Cảm xúc ngươi không ổn, nếu lại mặc kệ Phục Long mà xuống núi, thân thể không có cách nào khống chế.
Muốn sống thì phải áp chế hung thú giữa trán.
Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng?"
Thiên Tình há miệng muốn đáp, nhưng trong cơ thể bỗng nhiên trào ra một cổ cự lực, như muốn phá thể mà ra.
Phục Long giữa trán càng chuyển đổi nhanh chóng, dũng mãnh không thể tả.
Trong đan điền, tiên hạc cũng cảm nhận được áp lực trong cơ thể, chúng nó vỗ cánh, mỏ hạc đóng mở, bốn phía có ngọn lửa bay vụt lên, chống lại áp lực cường đại mà Phục Long mang đến.
Trong lúc nhất thời, thân thể Thiên Tình tựa như trở thành chiến trường của hai loại tiên thú trong truyền thuyết, vừa đau đớn lại rất nóng.
"Thiên Tình."
"Thiên Tình!"
Phượng Chiêu Minh cùng Uyển Tiên đồng thời hô lên tên hắn, nhưng Thiên Tình hiển nhiên không nghe được âm thanh của hai người.
Hắn cực kỳ thống khổ rên rỉ một tiếng, trong đầu ong ong nổ vang.
Thiên Tình nhắm mắt lại, đầu váng mắt hoa, như rơi vào ảo mộng.
Giây tiếp theo, thân thể hắn bỗng dưng một trọng lực, dường như đang cấp tốc kéo xuống.
Chung quanh hết thảy đều trở nên an tĩnh.
Khắp nơi đều yên lặng, lặng không một tiếng động.
Thiên Tình mở hai mắt, liền thấy không có chỗ nào là không phải chói mắt bởi bạch quang.
—— ta rốt cuộc đã quên đi cái gì?
Cả người Thiên Tình suy sụp, chính câu hỏi này hắn đã tự hỏi hơn cả ngàn lần.
Trong lòng có một thứ không buông tha, âm thanh đó khổ sở nhắc nhở hắn, bất luận như thế nào, cũng không thể từ bỏ tìm kiếm người kia.
Đúng lúc này, một cơn gió lớn đột nhiên thổi tới sau lưng Thiên Tình, cuồng phong lay động kịch liệt khiến đuôi tóc của Thiên Tình nhảy lên tán loạn về phía trước.
Y phục dính sát vào da, mà trước ngực vạt áo bị thổi phồng lại như đang cố bức ra.
Thiên Tình ngạc nhiên quay đầu, ở giữa không trung, hắn nhìn thấy một đuôi cá màu bạc lấp lánh rất lớn đang đong đưa.
Trong không khí, tràn ngập một loại khí vị ẩm ướt nhưng lại không mùi tanh đặc trưng của loài cá.
Cái đuôi bạc này uốn éo, nhanh chóng thoát khỏi của tầm mắt Thiên Tình.
Thiên Tình vội vàng quay đầu lại, mới vừa ngẩng lên, cả người liền chấn động.
Thì ra ở trước mặt hắn lúc này là cái đầu của một con cự long.
Đồng tử của nó có màu đỏ thẫm, to như nước lu, râu rồng lớn hơn cả chân của Thiên Tình.
Long lân sắc bén, chặt chẽ xếp trên thân, rực rỡ không thể tả.
Cơ thể của nó có các chi trước và chi sau đều cực chắc khỏe.
Long trảo sắc bén, hùng tráng mà mạnh mẽ.
Hô hấp Thiên Tình chợt dừng lại, hai tay duỗi về phía trước, che mặt làm ra tư thế phòng ngự.
Ngân Long kia vốn đang nghiêng đầu đánh giá Thiên Tình, chợt thấy hắn nâng đôi tay lên, hai mắt cự long đột nhiên chớp động, mũi phun ra hơi nước.
Rồi sau đó, một tiếng rồng ngâm đến điếc tai, từ trong cổ họng nó phát ra.
Thanh âm chấn động đến phế phủ Thiên Tình khiến chúng đau nhức, rất muốn nôn mửa, hắn muốn lui về phía sau, lại phát hiện nơi này không còn là mặt đất.
Không thể giải thích được, tiếng rồng ngâm kinh thiên này, thế nhưng lại làm hắn cảm thấy quen thuộc.
Nhưng mà cái cảm giác quen thuộc này cũng không thể giảm bớt nỗi kinh hoàng khi phải đối mặt với sinh tử của Thiên Tình.
Tròng mắt Ngân Long kia co rút lại tựa như kim châm, thú tính cuồng phát.
Nó phô bày cái miệng khổng lồ, lộ ra màu đỏ tươi của đầu lưỡi.
Nước dãi tí tách nhỏ xuống.
Rồi sau đó cái đuôi dài đong đưa, ánh mắt đề phòng, hung mãnh tấn công về phía Thiên Tình.
Lại thật sự muốn lấy mạng hắn!
Thiên Tình rống to ra tiếng, kiệt lực muốn lui về sau, nhưng không hề có một chỗ nào có thể giúp hắn né tránh......!
......!Ta đã quên đi cái gì?
Nếu tìm không thấy người kia, nếu không thể tìm được người kia.
Nếu cứ như thế, ta nhất định sẽ hối hận.
"A a a!"
Gân xanh giữa cổ Thiên Tình bạo khởi, đôi tay che ở trước mặt đột nhiên thả xuống, hắn ngang nhiên ngửa đầu lên, tiếng rống giận tựa nhừ từ sâu trong lồng ngực phát ra, vang khắp bầu trời chui vào mặt đất.
"—— ta muốn sống sót."
"Ta nhất định phải, sống sót!"
Đúng lúc này, có hai xiềng xích màu bạc, bỗng nhiên hiện ra.
Xích bạc nhìn qua rất cổ xưa, nhưng ẩn chứa linh lực bàng bạc, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hai xích bạc, giao nhau cuốn lấy thân xác cự long.
Ngân Long kia vẫy đuôi lui về phía sau, nhưng mà xích bạc đã dính sát vào long lân.
Cự long rít gào một tiếng, tứ chi phẫn nộ giãy giụa, trảo cào lên xích bạc.
Xích bạc run rẩy, tranh tranh rung động, cuốn lấy cực khẩn, vẫn chưa buông lỏng.
......!Ta phải sống, ta phải tìm được người kia.
Tu tiên không màn năm tháng.
Trong nháy mắt, đã qua mười năm.
Với phàm nhân mà nói, mười năm thật dài dường như vô tận.
Nhưng đối với