Bồ Thanh La mặt trướng đến đỏ bừng, nói: "Ngươi......"
Nàng vừa muốn nâng tay chỉ vào mặt Thiên Tình, Thiên Tình liền vẫy ống tay áo, xoay người đi về phía các đệ tử đang tụ tập.
Bất cứ nơi nào hắn đi qua, chúng hạch tâm đệ tử tu sĩ đều đứng dậy chắp tay thi lễ.
Thiên Tình mỉm cười đáp lễ, nhưng sâu trong nội tâm, lại cảm thấy thật là phiền chán, lễ tiết rườm rà như vậy.
Bởi vậy Thiên Tình bóp méo thời gian, nhanh nhảu ngồi trên đệm hương bồ có thêu tên của mình, Huyền Anh Tiên Tôn liền hiện thân ở hội trường.
Ban đầu, các đệ tử không tự chủ được, thấp giọng nga một tiếng, sau đó nhanh chóng thẳng lưng, phủi phủi quần áo.
Trong hội trường ầm ĩ chốc lát, rồi lại khôi phục vẻ yên lặng.
Chỉ thấy có một tu sĩ vận ngân bào, chậm rãi ngồi giữa không trung trên đệm hương bồ màu trắng được treo trên cao.
Đúng là Huyền Anh Tiên Tôn.
Hắn mặt mày mỉm cười, một bộ dáng hòa ái dễ gần, đầu tiên là nhìn quanh bốn phía, lược đảo qua các đệ tử đang ngồi.
Rồi sau đó Huyền Anh Tiên Tôn nói:
"Hôm nay, bản tôn có thể nhìn thấy đông đảo các đệ tử kiệt xuất của Chính Dương Tiên Tông, thật lấy làm vinh dự.
Liền không ngại bêu xấu bản thân, giảng giải các vị ——"
Huyền Anh Tiên Tôn thanh giọng nói.
Thanh âm của hắn vang dội, tiếng khụ cũng thật rõ ràng, quanh quẩn bên tai mọi người.
Lỗ tai các đệ tử đều dựng lên, trong lòng chờ mong, nhìn về phía Huyền Anh Tiên Tôn.
Khóe miệng người giương lên.
Môi của Huyền Anh Tiên Tôn rất mỏng, lại dài.
Khi cười, khiến người ta cảm thấy nó có thể kéo đến tận vành tai.
Nếu là lần đầu tiên thấy hắn, chỉ sợ sẽ bị hắn cười cho kinh hãi.
Sau đó, Huyền Anh Tiên Tôn nói: "Hôm nay nói về thuật ngự kiếm và tinh túy của định thân trận pháp, mong các vị cẩn thận lắng nghe."
Vừa dứt lời, liền có vô số đệ tử lộ vẻ mặt thất vọng.
Nhưng bọn họ e sợ mặt mũi Tiên Tôn, không dám lên tiếng, chỉ có thể yên lặng thở dài trong lòng.
Bởi vì, Huyền Anh Tiên Tôn này có điểm kỳ quái, chính là hắn coi trọng kỹ năng cơ bản của các đệ tử.
Bất kể dịp nào, khi chỉ đạo đệ tử, luôn giảng giải cơ sở lý thuyết.
Mọi người đều biết, cho dù là người mới vào tiên tông, thì thuật ngự kiếm chính là kỹ thuật nhập môn, sau đó là tu tập các trận phù, trận pháp đơn giản.
Mà định thân trận pháp, chính là......!trận pháp nhập môn đơn giản nhất, dù có là tiểu đệ tử mới nhập tông đều có thể vẽ được.
Các hạch tâm đệ tử ở đây, thấp nhất đã là tu vi Trúc Cơ.
Dù trước đó mọi người đều biết Huyền Anh Tiên Tôn sẽ giảng dạy thuật pháp cơ sở, nhưng khi chính nghe thấy, vẫn nhịn không được mà nhíu chặt lông mày, muốn hỏi một câu: "Cái gì? Định thân trận pháp? Ta không nghe lầm chứ?"
Huyền Anh Tiên Tôn ngồi cách phía dưới không xa, là vị trí tốt nhất để theo dõi đến Thiên Tình đang lấy tay áo che miệng, chặn lại một cái ngáp lớn.
Chờ khi Thiên Tình ngẩng đầu lên, Huyền Anh đang đối diện hắn cũng vừa lúc rũ mắt, nhưng rất nhanh lại dịch chuyển tầm mắt.
Thiên Tình ngồi thẳng lưng, chán chết mà nghe Huyền Anh Tiên Tôn giảng đạo, nhưng thật ra sâu trong nội tâm, cũng không để ý đến như thế.
Coi trọng cơ bản, điểm này đối với bất kỳ tu sĩ nào cũng đều không phải là khuyết điểm.
Nhưng mà chính bản thân Huyền Anh Tiên Tôn cũng không hề để ý căn bản của tu hành, lại cố chấp yêu cầu đệ tử tĩnh tâm tới nghe hắn giảng hết lần này đến lần khác về thuật ngự kiếm, chỉ sợ đây không phải là tình cảm cao thượng dạy hoài dạy mãi không biết mệt mỏi.
Thiên Tình nghĩ, Huyền Anh Tiên Tôn hơn phân nửa là cảm thấy, giảng giải thuật pháp quá mức cao thâm, làm chúng đệ tử nghe không hiểu, muốn giải thích lại rất phiền phức..
Chắc là hắn muốn giao những vấn đề nan giải đó cho các Tiên Tôn, tiên quân khác giải quyết, hoặc để đệ tử tự lĩnh ngộ, đúng là hắn rất lười vận động miệng lưỡi.
Nếu thực sự có đệ tử hỏi Huyền Anh Tiên Tôn những vấn đề khác, hắn liền dùng câu vẫn nên coi trọng cơ bản thì tốt hơn để thoái thác, rồi nói thêm một chút lý thuyết đơn giản cuối cùng chốt lại vạn sự đại cát (mọi chuyện sẽ tốt thôi).
Không kể đến người khác, chính là Thiên Tình cũng đã nghe Huyền Anh Tiên Tôn giảng dạy cách ngự kiếm không dưới ba lần, nghe này nghe lại chẳng có gì thay đổi, tóm lại cảm thấy thập phần nhàm chán.
Huyền Anh Tiên Tôn dạy dỗ đệ tử như thế, cũng được coi như là kỳ văn dị sự của Chính Dương Tiên Tông.
Bất quá, Huyền Anh Tiên Tôn tính cách chính là như vậy, ngày thường một bộ dạng lười biếng, chỉ khi gặp được thứ làm Huyền Anh Tiên Tôn cảm thấy hứng thú, hắn mới có thể dốc hết tâm sức.
Nhưng mọi người đều biết không nên ôm hi vọng như vậy, nên cũng không trách móc Huyền Anh Tiên Tôn nặng nề là dạy dỗ không tận tâm.
Ước chừng qua nửa ngày.
Mặt trời chói chang đã lên cao, Huyền Anh Tiên Tôn thu hồi thanh âm, thời gian kết thúc hội đạm lần này rất ngắn.
Giảng giải thuật ngự kiếm và trận pháp cơ bản cũng có chỗ tốt.
Nếu gặp Tiên Tôn, tiên quân khác toạ đàm, dù có hơn cả tháng trôi qua vẫn rất khó có thể thông suốt.
Chỉ có Huyền Anh Tiên Tôn, mỗi lần bắt đầu bài giảng, thời gian đều không kéo dài, nửa ngày liền có thể khiến đệ tử thông hiểu đạo lí, đọc làu làu.
Thiên Tình từ đệm hương bồ đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, ánh mắt Huyền Anh Tiên Tôn quét tới, mở miệng nói:
"Thiên Tình, Thanh La, hai người các ngươi ở lại."
Bước chân Thiên Tình khựng lại, quay đầu nhìn Huyền Anh Tiên Tôn, nói: "Tiên Tôn, ta còn muốn đến Trấn Uế phong."
Trấn Uế phong là ngọn núi Phượng Chiêu Minh tiên quân đóng giữ, ý Thiên Tình là tiếp theo hắn còn phải nghe Phượng Tiên Quân giảng dạy.
Phượng Chiêu Minh là người Đông Côn Tiên chủ khâm điểm trở thành thân sư duy nhất của Thiên Tình, các Tiên Tôn, tiên quân khác tuy rằng dạy dỗ Thiên Tình, nhưng danh của Thiên Tình luôn treo dưới tòa Phượng Chiêu Minh, rất khó sửa đổi.
Bên nào quan trọng hơn, nghĩ một chút liền biết.
Nhưng lúc này Huyền Anh Tiên Tôn có quan trọng việc, Thiên Tình cũng không thể bị lãng quên.
Huyền Anh Tiên Tôn khóe miệng gợi lên, cười nói: "Bản tôn lưu lại ngươi, tất