_Hỉ Ái! Năm mới vui vẻ!
Người mà cô đang mà cô đang mong chờ nhất cuối cùng cũng đã đến rồi.
Trong lòng vừa vui vừa giận.
Cô liền quay qua đánh nhẹ vào vai anh.
_Cái tên đáng ghét này!! Sao bây giờ anh mới về hả.....em chờ anh lâu lắm đó!
_Anh xin lỗi em....xin lỗi em rất nhiều...Hỉ Ái của anh!
Đến lúc này thời cơ cũng đã chính mùi.
Anh tuôn ra những lời mật ngọt mà bản thân đã ấp ủ từ lâu khiến cho gương mặt của cô đỏ bừng mà vui vẻ đón nhận.
Lúc này pháo hoa cũng đã ngừng bắn, bất ngờ không chỉ dừng lại ở đó.
Hỉ Ái lấy từ trong túi áo khoát của mình ra một gói quà nhỏ rồi đưa cho anh.
Quản gia Hạ
_Tuấn Hạo! Chúc anh năm mới vui vẻ!
Đây là món quà đầu tiên mà anh nhận được từ Hỉ Ái.
Không ngờ cô lại đích thân mua quà tặng cho mình.
_Đây chỉ là một chút quà mọn.
Mong anh sẽ thích nó, em không có nhiều tiền nên chỉ có thể mua cho anh một thứ nhỏ bé thôi.
Mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc cà vạt màu xanh đen vô cùng lôi cuốn.
Cô đã để ý trong lòng và mua tặng anh một chiếc cà vạt vừa y với mình.
_Những gì em tặng không bao giờ là nhỏ bé cả...Hỉ Ái, anh sẽ giữ gìn nó cẩn thận.
_Anh có thể hứa với em một điều được không.
_Em muốn anh hứa gì?
_Xin đừng rời xa em...
_Cô gái ngốc này! Điều đó là dĩ nhiên rồi!
Vừa nói, Tuấn Hạo vừa ôm chặt cô vào lòng.
Hai tay giữ lấy vòng eo thon thả của cô....Trong một thoáng chốc, mắt hai người đã chạm nhau.
Thấy cơ hội đã đến.
Tuấn Hạo nhẹ nhàng đặt lên môi Hỉ Ái một nụ hôn say đắm.
Khác với sự chống cự từ những ngày đầu.
Hỉ Ái vui vẻ chấp nhận nụ hôn của anh.
Sao đó còn hoà mình vào nụ hôn nóng bỏng ấy.
Khi khoé miệng của cô vừa hé ra.
Anh đã chen lưỡi của mình vào trong rồi điên cuồn m*t mát.
Không thể phủ nhận những kĩ năng đỉnh cao mà anh đang sỡ hữu từ lâu chưa được thể hiện
Hỉ Ái không thể thoát khỏi, chỉ có thể thuận theo sự dẫn dắt của anh.
Lưỡi ngọt mềm đang vào nhau không ngớt.
Hơi thở dồn dập của đôi bên cũng thoát ra không ngừng.
Vừa m*t mát, anh vừa ngậm môi cô cắn nhẹ như một dấu chỉ làm minh chứng....
Một nam một nữ không biết hôn nhau được bao lâu.
Chỉ thấy Tuấn Hạo dừng lại khi đôi chân của Hỉ Ái đã không còn có thể đứng vững được nữa mới chịu rời môi.
Lúc này, một ít nước bọt vẫn còn đọng lại trên khoé môi của Hỉ Ái.
_Hỉ Ái...em vẫn ổn chứ!- Tuấn Hạo ân cần hỏi
_Em...!em ổn...
_Hỉ Ái...!chúng ta đã đi đến nước này rồi...chi bằng đêm nay em trải nghiệm đi.
Anh sẽ cho em được biết, như thế nào là tình yêu.
Không cần đắn đó suy nghĩ, Hỉ Ái liền trả lời
_Dạ vâng...anh muốn gì cũng được...
Câu nói trên có dụ dỗ lòng người quá không đấy.
Tuấn Hạo nghe Hỉ Ái đồng ý liền không thể chờ đợi thêm được.
Anh dùng sức bế cô lên rồi bước thật nhanh về tư phòng của mình.
Chưa bao giờ thấy anh trong trạng thái vội vã đến như thế.
***********
Vừa bước vào phòng, anh nhanh chóng đặt cô nằm xuống giường rồi khoá cửa lại.
Lúc này không gian riêng tư thuộc về hai người.
Tuấn Hạo vẻ mặt giang manh cảnh báo với cô.
_Hỉ Ái...nếu em đã quyết định rồi thì không được rút lại nhé!
Chưa kịp để đối phương trả lời, anh liền nhào đến hôn cô ngấu nghiến như một con hổ thèm khát thịt tươi đã lâu.
Bờ môi mềm mại căng mọng như một viên kẹo đã khiến anh mân mê không lối thoát.
Chiếc lưỡi bên trong khoang miệng cũng