Hàn thị...
"Chị dâu, sao chị lại tới đây?"
Cơ Uyển đang làm việc thì Nghiêu Vũ đi vào.
"Hửm? Tôi không tới đây thì tới đâu?" Cơ Uyển ngạc nhiên hỏi.
"Chẳng phải Boss đang nằm viện sao?"
"Anh ta nằm viện thì liên quan gì tới tôi?" Cơ Uyển nhíu mày. Hàn Thượng Phong nằm viện thì liên quan quái gì tới cô chứ. Đã thức cả đêm để canh chừng anh ta, bây giờ chẳng lẽ lại bắt cô tới đó.
"Chị dâu, chị nên tới bệnh viện với Boss đi. Nếu mà Boss tức lên thì cả công ty chết mất." Nghiêu Vũ ngồi xuống sofa, thành thật khuyên nhủ.
Trời ạ! Tại sao cái gì cũng liên quan tới cô vậy chứ.
"Được được. Chỉ lần này thôi." Cơ Uyển bất đắc dĩ gật đầu.
Nghiêu Vũ lập tức vui mừng, chuẩn bị xe, đưa Cơ Uyển tới bệnh viện tư nhân Hàn gia.
-------
"Thật may quá. Thiếu phu nhân tới rồi." Bác sĩ vui mừng khi thấy Cơ Uyển tới.
"Có chuyện gì vậy?" Cơ Uyển khó hiểu. Tại sao thấy nhân viên y tế ở đây đều mặt mày ủ rũ hết vậy.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia liên tục chê cháo dinh dưỡng của đầu bếp, không chịu ăn. Với tình hình này, e rằng sẽ ảnh hưởng tới dạ dày." Bác sĩ khẽ lắc đầu.
"Trời ạ!" Cơ Uyển than thầm một tiếng. Liệu hàn Thượng Phong có phải trẻ con không vậy?
Cơ Uyển vừa bước vào phòng, đã thấy Hàn thượng phong nằm trên giường, tay cầm một cuốn sách. Nhưng mà... sao trong phòng lại lạnh tới vậy kia chứ. Người Cơ Uyển khẽ run lên, da gà nổi hết cả lên.
"Trời ạ! Anh muốn chết hay sao vậy? Lạnh cứ như ở Bắc Cực í." Cơ Uyển khẽ khoanh tay lại, trừng mắt nhìn Hàn Thượng Phong.
Hàn Thượng Phong không nói gì, đưa mắt nhìn Cơ Uyển, sau đó lấy điều khiển, chỉnh lại điều hòa. Nhiệt độ ấm lên chút, Cơ Uyển mới thấy dễ chịu.
"Tôi đúng là không thể hiểu được, tại sao anh lại cứ thích chơi trò trải nghiệm mùa đông trong khi trời vẫn còn tiết thu mát mẻ." Cơ Uyển khẽ lắc đầu.
"Em tới đây làm gì?" Hàn Thượng Phong đột nhiên hỏi một câu thật ngớ ngẩn.
"Hả? Anh hỏi tôi tới đây làm gì? Anh có bị ấm đầu không vậy?" Cơ Uyển chạy lại chỗ Hàn Thượng Phong, đưa tay lên trán anh.
"Em làm gì vậy?"
"Này này. Tôi nói cho anh biết nhá, không phải vì an nguy của nhân viên thì tôi còn lâu mới đến chăm sóc cho anh. Trời ạ! Không ăn thì làm sao mà xuống giường kia chứ."
"Tôi không chết được." Hàn thượng Phong khẽ nhếch môi cười. Thì ra cô ấy tới để chăm sóc cho anh.
"Chậc chậc. Cái con người ngạo mạn như anh nên chết sớm đi thì hơn." Cơ Uyển lắc đầu.
Sau đó, cô đi vào trong căn bếp nhỏ trong phòng bệnh, mở tủ lạnh ra, lấy mấy thứ rồi đeo tạp dề vào.
Chẳng mấy chốc, cả căn phòng đã nức mùi cháo. Cô nấu cho anh một nồi cháo bí đỏ thịt bò. Nấu xong, cô múc một bát cháo đi tới chỗ anh.
"Mau ăn đi." Cô đặt bát cháo xuống cái bàn cạnh giường.
Hàn Thượng Phong hết nhìn cô rồi lại nhìn bát cháo.
"Tôi không ăn cháo." Hàn Thượng Phong nhàn nhã dựa người