"À không. Mà anh cứ yên tâm, tôi sẽ không khiến anh phải tức giận đâu." Cơ Uyển nghĩ lại rồi lắc đầu.
"Em biết điều là tốt."
Không còn chuyện gì để nói, bầu không khí bỗng trở nên khó xử. May là có bác sĩ đi vào, bầu không khí bị phá vỡ.
"Thiếu gia, đã sắp xếp xong, có thể về nhà rồi."
"Về nhà? Chẳng phải nói anh ấy cần phải nghỉ ngơi sao?" Cơ Uyển khó hiểu.
"À, thiếu gia muốn về nhà tĩnh dưỡng..." Bác sĩ liền giải thích.
"Ở bệnh viện không tiện." Hàn Thượng Phong cắt lời bác sĩ.
Cơ Uyển "ồ" lên một tiếng rồi khẽ gật đầu.
----------
Về tới biệt thự, Cơ Uyển vừa xuống xe, Hàn Thượng Phong liền kéo tay cô lại.
"Em đỡ tôi đi. Cơ thể tôi không còn chút sức lực nào nữa." Hàn Thượng Phong làm vẻ ốm yếu.
"Cái gì vậy? Hồi nãy chẳng phải anh vẫn rất bình thường sao?" Cơ Uyển chống hai tay vào hông, nhăn mặt.
"Chẳng lẽ em cũng không thể đỡ nổi người chồng yếu ớt này của em vào nhà sao?" Hàn Thượng Phong tỏ vẻ đáng thương.
Cơ Uyển lắc đầu rồi đi qua cửa xe bên kia, mở ra, đưa tay đỡ Hàn Thượng Phong lên. Cô cũng chẳng phải con người yếu ớt gì, đỡ thì đỡ thôi.
Cơ Uyển mệt nhọc mà đỡ Hàn Thượng Phong vào nhà. Anh ta nặng hơn cô tưởng, với cả... thân hình này quá đỗi to lớn so với cô.
Lên được tới phòng, Cơ Uyển để Hàn Thượng Phong ngồi xuống giường, sau đó phủi phủi tay.
Tối đến, Cơ Uyển nấu cháo xong, vừa bưng lên phòng, mở cửa thì liền va phải thứ gì đó. Cô ngã nhào, tô cháo trên tay cũng bị văng đổ.
Thì ra là cô đã đụng trúng Hàn Thượng Phong, cũng may, anh kịp thời đỡ lấy eo cô nên cô cũng chưa ngã hẳn xuống đất.
"Ối ối! Cháo đổ lên người anh rồi." Cơ Uyển hoảng hốt, đặt tô cháo trống không xuống, vội vàng lấy khăn giấy, lau cháo trên người anh.
Hàn Thượng Phong để mặc cho Cơ Uyển tùy ý.
"Chết! Nhỡ anh bị bỏng thì làm sao? Cháo vừa mới nấu xong đó." Cơ Uyển lo lắng. Anh mặc độc một chiếc áo ngủ mỏng dính, mà cháo vừa mới nấu xong, chắc chắn là đã bị bỏng rồi.
Cơ Uyển kéo anh ngồi xuống giường, nhanh chóng xuống lầu lấy hộp cứu thương lên. Vì cháo bị đổ lên ngay ngực của anh nên cô bắt buộc phải cởi áo anh ra.
Vòm ngực rắn chắc cùng cơ bụng cuồn cuộn của Hàn Thượng Phong đập ngay vào mắt cô. Cơ Uyển đỏ bừng mặt, tay bắt đầu run, tim bắt đầu đập mạnh. Trên ngực anh cũng chỉ có một mảng đỏ ửng, cũng không gọi là nặng nhưng cũng cần phải bôi thuốc.
Cô lấy tăm bông, nhẹ nhàng bôi thuốc cho anh. Anh không có biểu hiện gì đau đớn mà lại ngồi cười cô. Nhìn cô lo lắng cho anh như vậy, trong lòng anh có cảm giác vui vui.
Bôi thuốc xong, Cơ Uyển ngẩng mặt nhìn anh, thấy khuôn mặt vui vẻ của anh, cô có chút khó hiểu.
Hàn Thượng Phong thấy Cơ Uyển nhìn mình, liền đáp trả lại, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, nở một nụ cười.
Gì vậy chứ! Tại sao anh ta lại cười chứ. Cơ Uyển lúng túng, tránh ánh mắt của Hàn Thượng Phong.
"Tại sao em cứ xinh đẹp như vậy chứ." Hàn Thượng Phong không kiềm chế được mà cất tiếng.
Cơ Uyển nghe anh nói thì liền giật mình, đưa mắt nhìn anh, khuôn mặt có chút ngốc nghếch, tim đập liên hồi, càng lúc càng mạnh. Hàn Thượng Phong vừa nói ngớ ngẩn gì vậy?
Thấy vẻ mặt khó hiểu cùng đờ đẫn của cô, Hàn Thượng Phong khẽ cười rồi đưa tay kéo gáy cô lại, đặt lên môi cô một nụ hôn.
"Ngủ sớm đi." Hàn thượng Phong khẽ thì thầm bên tai cô.
Cơ Uyển mặt đỏ như trái cà chua, cô cầm lấy hộp cứu thương cùng với chiếc áo ngủ của anh đi xuống dưới lầu. Xong xuôi, cô lại lên giường ngủ. Thế quái nào mà lại không ngủ được. Cơ Uyển cứ trằn