Cơ Uyển mang cơn tức giận đi vào thang máy, xuống đại sảnh. Nghe được mấy lời bàn tán kia, Cơ Uyển lại thêm tức. Chẳng còn thiết nghĩ gì tới ăn uống nữa, lập tức tới tập đoàn AC.
Tập đoàn AC, phòng làm việc của Vũ Khiêm...
"Khiêm, anh sắp xếp cho em với Tiểu Hy một nơi yên tĩnh nhất có thể, tốt nhất là không để ai biết." Cơ Uyển cố gắng kìm nén cơn tức chưa nguôi.
"Em lại làm sao vậy? Tuần trước anh nói vậy nhưng em lại nói muốn ở lại đây. Bây giờ sao lại đổi ý rồi?" Vũ Khiêm cười hỏi Cơ Uyển.
"Không muốn ở đây nữa." Cơ Uyển khoanh tay, uống một ly nước rồi đặt chiếc cốc xuống bàn thật mạnh. Vũ Khiêm giật mình.
"Em muốn đi ngay bây giờ." Cô dùng ánh mắt vừa sắc vừa mang tính chất đe dọa nhìn Vũ Khiêm.
"Ok. Anh lập tức đi sắp xếp." Vũ Khiêm ban đầu có hơi ngạc nhiên nhưng sau đó cũng vui vẻ chấp thuận.
Cơ Uyển gọi điện cho Tiểu Hy, lát nữa sẽ tới đón Tiểu Hy ra sân bay, kêu cô chuẩn bị trước. Cơ Uyển cũng mượn chiếc Ferrari của Vũ Khiêm để về biệt thự thu dọn đồ đạc.
Xách hai chiếc vali xuống phòng khách, quản gia Vương lại ra chào hỏi.
"Thiếu phu nhân muốn đi đâu sao?"
"Cháu..."
"Em muốn đi đâu?" Cơ Uyển chưa kịp nói xong thì giọng nói của Hàn Thượng Phong vang lên.
Hàn Thượng Phong từ cửa chính bước vào, khuôn mặt chẳng mấy vui vẻ.
"Đi đâu không liên quan gì tới anh." Cơ Uyển lạnh lùng nói rồi sau đó quay sang khẽ cúi chào quản gia Vương. Cô kéo vali đi xéo sang một bên, tránh phải chạm phải Hàn Thượng Phong.
"Em muốn đi đâu?" Hàn Thượng Phong bắt lấy tay cô, hỏi lại một lần nữa.
Cơ Uyển nghiến răng, hít một hơi rồi nói: "Tôi muốn đi khỏi đây. Được chưa?"
"Em dám?" Hàn Thượng Phong lại siết chặt lấy cổ tay cô, hàng lông mày đã nhíu lại.
"Tại sao không dám?" Cơ Uyển trừng mắt. "Anh sao còn không đi ăn lẩu với hôn thê của anh đi, quan tâm tới tôi làm gì?" Cô cố gắng gỡ bàn tay đang nắm chặt cổ tay của cô ra, không cẩn thận lại tuôn ra lời đang nén.
"Cô ấy không phải hôn thê của anh. Chẳng phải em là vợ của anh hay sao? Chẳng phải em là vị hôn thê của anh do Hàn gia sắp đặt sao?" Hàn Thượng Phong lớn tiếng giải thích.
Giá như anh nhẹ nhàng giải thích thì cơn tức của cô đã không lên đến đỉnh điểm.
"Rốt cuộc thì anh có yêu tôi không? Hay là cũng chỉ là một người vợ được gia tộc sắp đặt?" Thật khó để nói ra những lời này nhưng Cơ Uyển không thể nào không nói ra. Bất chợt lại nghĩ tới chuyện lúc trước. Cô đã từng nghĩ mình đang nằm mơ, rồi khi thức dậy, giấc mộng cũng sẽ tan biến.
"Tách." Một giọt nước mắt rơi xuống tay Hàn Thượng Phong, ấm áp nhưng cũng nhanh chóng lạnh giá.
Cơ Uyển không khống chế được mà rơi nước mắt. Cô vội lấy tay lau đi những giọt nước.
Hàn Thượng Phong không nói gì. Tại sao anh lại không nói gì cơ chứ? Nếu anh nói anh yêu cô, cô lập tức sẽ bỏ qua tất cả, nếu anh nói anh không yêu cô, cô sẽ rời khỏi giấc mộng này, chẳng cần phải thức dậy làm gì nữa. Nhưng anh lại im lặng.
Nước mắt suýt nữa thì tuôn trào lần nữa nhưng bị Cơ Uyển kìm nén lại. Bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô cũng đã buông lỏng, Cơ Uyển nhìn khuôn mặt không một chút biến sắc của anh rồi quay gót rời đi.
"Anh yêu em." Hàn Thượng Phong ôm lấy cô từ phía sau, giọng nói ấm áp đến lạ thường.
Cơ Uyển lại cảm thấy ấm áp tới lạ thường bởi lời nói của anh vô cùng chân thành.
"Vậy cô gái kia là ai?" Cơ Uyển hỏi lại.
"Cô ấy là... em gái họ của anh." Hàn Thượng Phong ngừng một chút rồi nói, lại ôm