Trong quán cà phê nhỏ ven đường, ly cà phê bốc hơi nhẹ nhàng, làm mờ lớp kính...
"Cô tìm tôi có chuyện gì?" Cơ Uyển uống một ngụm cà phê, nhàn nhã dựa người vào chiếc ghế, nhìn người phụ nữ trước mặt.
Tiêu Hạ Vy cũng nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê, chân trái gác lên chân phải, khoanh tay lại, nghiêng đầu nhìn Cơ Uyển.
"Rời khỏi Phong đi." Cô ta cười nhẹ, đặt lên bàn một tấm séc.
Cơ Uyển bật cười: "Cô nghĩ tôi thiếu tiền?"
"Cô là vợ của Phong thì nghĩ anh ấy yêu cô chắc?" Tiêu Hạ Vy nở nụ cười giễu cợt. "Đừng tự mình ảo tưởng."
"Nếu cô gọi tôi đến đây chỉ để nói mấy điều vớ vẩn này thì tôi nghĩ mình không cần thiết nghe."Cơ Uyển hời hợt nói. Quả thật tốn phí thời gian vào mấy cái nhảm nhí này mà.
"Ha! Tự tin rằng mình là phượng hoàng sao?" Tiêu Hạ Vy nhếch môi cười. "Rời khỏi Phong đi, đến lúc lúc hối hận không kịp nữa đâu."
"Cô có ý gì?" Cơ Uyển khoanh tay lại, nghiêm túc hỏi.
"Tôi khuyên chân thành, đừng có nghĩ rằng Phong yêu cô, anh ấy chỉ lợi dụng cô để lấy 7% cổ phần của Hàn thị từ tay cô mà thôi. Nguyên nhân tại sao anh ấy phải làm vậy thì cô biết rất rõ, tôi cũng không cần nói nhiều."
"Cô là đang quan tâm tôi sao?" Cơ Uyển bình tĩnh nói, lúc này mà bối rối thì cũng chỉ làm cho Tiêu Hạ Vy đắc ý.
"Tôi chẳng cần thiết lo lắng sống chết của cô làm gì. Chỉ là... thấy cô sắp bị đá nên cũng rủ chút lòng thương, nể mặt chúng ta từng là bạn tốt." Tiêu Hạ Vy lại cười. Hôm nay cô ta quá khác thường, Cơ Uyển không thể nào đoán được cô ta đang có mục đích gì.
Cơ Uyển nhìn cô ta một cách nghiêm túc, cố gắng tìm một chút sơ hở nào đó để thăm dò nhưng không được.
"Không cần phải nghiêm túc. Nếu không tin tôi cũng chẳng sao." Tiêu Hạ Vy lấy điện thoại ra, nhìn một chút rồi lại cười.
"Người yêu của Phong về nước rồi, hai người họ yêu nhau cũng gần được 10 năm rồi. Cô cũng chỉ là người thứ ba mà thôi, rồi sớm muộn gì cô cũng sẽ bị anh ấy bỏ cho nên... hãy rời khỏi anh ấy đi."
Cơ Uyển có chút sững sờ nhưng liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
"Tôi không nghĩ cô lại tốt như vậy." Cơ Uyển nhìn Tiêu Hạ Vy bằng ánh mắt nghi hoặc. Cô ta chắc chắn có âm mưu gì đó.
"Tôi chân thành khuyên nhủ cô như vậy là bởi vì người yêu của Phong là dì của tôi. Tôi cũng chỉ muốn tốt cho dì ấy mà thôi."
Cơ Uyển lại càng thêm bất ngờ.
"Tốt? Cô quyến rũ Hàn Thượng Phong mặc dù biết anh ấy là người yêu của dì cô? Cô quả là một đứa cháu tốt nha!" Cơ Uyển vỗ tay, cười mỉa.
"Cô..." Tiêu Hạ Vy nhất thời cứng họng, không nói được gì.
Điện thoại lại reo lên, Cơ Uyển đứng dậy nghe điện thoại. Là bà nội của Hàn Thượng Phong.
"Con nghe, bà nội."
"Tiểu Uyển, ngày mai là sinh nhật của Phong, bà đang ở Nhật, không chúc mừng được cho nó, con cố gắng thay bà chúc mừng nó nhé." Giọng nói của bà nội vẫn luôn ấm áp, bà thật sự rất quan tâm cháu trai mình.
Cơ Uyển hơi bất ngờ vì ngày mai là sinh nhật Hàn Thượng Phong. Vậy mà cô không biết gì cả.
"Con biết rồi bà nội. Bà cứ yên tâm nghỉ dưỡng đi ạ." Cơ Uyển cười vui vẻ rồi cúp máy.
Mấy chuyện vừa rồi nói với Tiêu Hạ Vy cũng quên béng mất. Giờ thì trong đầu cô cũng tràn ngập suy nghĩ không biết nên làm gì cho Hàn Thượng Phong. Và cứ thế cô đi ra ngoài mà quên luôn cả Tiêu Hạ Vy đang đợi cô ở quán cà phê, bỏ cô ta ở đấy.
--------
Đang trên đường về nhà, Cơ Uyển lại bắt gặp hình Trần Bạch và cô gái hôm trước, trong đó hình như cũng có cả Hàn Thượng Phong. Nhưng mà lần