Biệt thự Hàn gia...
Hàn Thượng Phong đêm qua không biết rõ đã có chuyện gì xảy ra, chỉ biết sáng thức dậy thì đang nằm ngủ cùng Trần Bạch tại biệt thự Trần gia.
Vừa về tới nhà thì không thấy Cơ Uyển đâu.
"Thiếu phu nhân đâu?" Hàn Thượng Phong hỏi quản gia Vương.
"Thiếu phu nhân đêm qua đã đi rồi."
"Cái gì? Đi đâu?" Hàn Thượng Phong ngạc nhiên, nhíu mày hỏi.
"Tôi cũng không rõ nhưng chỉ nghe thấy thiếu phu nhân nói với người đón là sang Anh." Quản gia Vương vội vàng nói.
"Sao cô ấy không nói với tôi?" Hàn Thượng Phong tức giận quát lớn.
"Chuyện này... hôm qua thiếu gia cậu không về nhà..." Quản gia Vương không biết nên giải thích thế nào cho hợp lí.
"Rầm."
Hàn Thượng Phong tức giận, đập bàn một cái thật mạnh.
"Quản gia, tôi có nên đem bỏ chiếc bánh kia không ạ?" Đầu bếp từ trong bếp đi ra, hỏi quản gia Vương.
"Bánh gì?'' Hàn Thượng Phong liếc nhìn đầu bếp.
"Bánh sinh nhật. Hôm qua thiếu phu nhân làm cho thiếu gia ạ." Đầu bếp cung kính trả lời.
"Cô ấy làm bánh cho tôi?" Hàn Thượng Phong mở lớn mắt vì quá bất ngờ.
"Hôm qua thiếu phu nhân dành một ngày để chuẩn bị sinh nhật cho thiếu gia nhưng cậu không về. Đã vậy..." Quản gia Vương thở dài, bất đắc dĩ mà lắc đầu.
"Tại sao không ai nói cho tôi?" Hàn Thượng Phong lên cơn thịnh nộ, bàn tay đã nắm lại thành quyền.
"Là vì thiếu phu nhân nói muốn cho thiếu gia bất ngờ. Với cả... đêm qua cô ấy đã gọi cho cậu hơn chục lần nhưng thiếu gia không nghe máy."
Hàn Thượng Phong giờ mới sực nhớ ra hôm qua anh đã đưa điện thoại cho Lý Thanh Nhàn mượn để chụp ảnh, sau đó vì say quá nên quên mất cả điện thoại. Hiện giờ anh cũng không biết điện thoại đang ở đâu.
"Gọi Nghiêu Vũ, bảo cậu ta tìm điện thoại cho tôi." Hàn Thượng Phong bảo quản gia Vương, sau đó thì đi nhanh vào bếp.
Chiếc bánh kem vẫn nguyên trên bàn. Căn phòng bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn một mảnh thủy tinh nào. Hàn Thượng Phong cầm chiếc bánh lên, nhìn rồi cười trước dòng chữ: "Chúc mừng sinh nhật chồng yêu."
Một cảm giác ấm áp cùng ngọt ngào tràn về. Nhưng anh cũng cảm thấy vô cùng hối hận vì tối qua đã để cô ở nhà một mình, bắt cô chờ đợi anh. Anh thì vui vẻ chúc mừng sinh nhật cùng Trần Bạch và Lý Thanh Nhàn, Cơ Uyển thì ở nhà chờ anh trong nỗi tuyệt vọng.
Hàn Thượng Phong đi lên phòng. Căn phòng trống vắng đến lạ thường. Chiếc bàn trang điểm của cô không còn một cái gì, mấy đồ mĩ phẩm của cô đang nằm trong thùng rác gần đó. Chiếc tủ quần áo trống trơn, không một thứ gì về cô trong căn phòng.
Chiếc drap giường trắng tinh, hơi nhăn, nhưng thứ đập vào mắt anh là chiếc hộp nhỏ màu đen. Hàn Thượng Phong cầm chiếc hộp lên, mở ra. Là một chiếc kẹp và vạt được đính đá, kèm theo đó là một mẩu giấy nhỏ hình trái tim. Anh mở ra đọc.
"Vì gấp rút quá nên không chuẩn bị quà cho anh được. Sinh nhật vui vẻ."
Hàn Thượng Phong để chiếc hộp xuống bàn, lập tức chạy xuống dưới nhà. Đúng lúc Nghiêu Vũ cũng đem điện thoại đến cho Hàn Thượng Phong.
"Đây... của Boss đây." Nghiêu Vũ thở hổn hển vì mệt. Biết tin Boss tức giận, Nghiêu Vũ đã phải cấp tốc tới Trần gia tới điện thoại, sau đó chạy tới Hàn gia.
Hàn Thượng Phong cầm lấy điện thoại, mở lên. Tất cả 13 cuộc gọi nhỡ từ "Vợ yêu". Hàn Thượng Phong nhanh chóng gọi cho Cơ Uyển.
Nhưng sau đó chỉ nghe được giọng nói lạnh lẽo của Cơ Uyển: ''Hàn Thượng Phong... đừng bao giờ tìm tôi nữa."
Lúc đó, tim anh như xé ra, gọi lại cho cô nhưng không được bởi vì anh đâu biết mình đã bị cho vào danh sách đen.
"Lập tức đi Anh quốc." Hàn Thượng Phong ra lệnh cho Nghiêu Vũ.
"Hả?" Nghiêu Vũ ngạc nhiên. "Vâng, em đi chuẩn bị liền." Sao số anh khổ thế chứ, đã thở không ra hơi rồi. Nhưng mà làm sao mà dám có ý kiến chứ. Boss mà giận một cái