Tuyết mỗi lúc rơi một nhiều, thời tiết giá rét đến tê tái.
Trong căn phòng nhỏ, ánh đèn màu cam lờ mờ qua khe cửa sổ. Trái ngược với bầu không khí lạnh lẽo bên ngoài kia, căn phòng này lại vô cùng ấm áp, nóng bỏng.
Từng hơi thở gấp gáp, từng tiếng kêu mê người.
Nóng! Quả thật rất nóng!
Cơ Uyển lấm tấm mồ hôi, mái tóc cũng ướt đẫm, rũ xuống chiếc ga giường. Thân thể từng chút từng chút một run rẩy như có dòng điện chạy qua, đưa con người ta tới cực lạc.
Hàn Thượng Phong một chút không nương tay, như một con mãnh thú chiếm hữu cô toàn bộ, ăn sạch sẽ không chừa một mảnh xương nào.
Cơ Uyển vắt tay lên trán, hai mắt mơ hồ nhắm lại, hơi thở nóng bỏng dồn dập mặc cho Hàn Thượng Phong dẫn dắt. Từng tấc da thịt của cô bị anh hôn lên đem đến cảm giác nhồn nhột vô cùng kích thích.
Sau một hồi vận động liên hoàn, Cơ Uyển rốt cuộc cũng kiệt sức, cầu xin Hàn Thượng Phong tha mạng. Cứ tiếp tục nữa chắc lát nữa không thể đứng dậy luôn quá.
Cô nằm áp lên ngực Hàn Thượng Phong, cố gắng lấy lại nhịp thở bình thường, mồ hôi ướt đẫm mái tóc. Hai thân thể áp sát vào nhau, da thịt nóng bỏng không còn cảm giác buốt lạnh.
Hàn Thượng Phong ôm lấy eo cô, thỏa mãn hôn lên mái tóc cô.
"Em muốn ăn lẩu." Cơ Uyển thì thầm. Hiện giờ thì cô chẳng còn sức đâu mà nói bình thường được nữa.
"Được." Hàn Thượng Phong gật đầu, ngón tay thon dài vén những sợi tóc đang dính trên mặt cô ra đằng sau.
Cơ Uyển chống tay ngồi dậy, đẩy đẩy Hàn Thượng Phong: "Anh mau đi tắm đi. Em muốn ăn lẩu."
Hàn Thượng Phong nhún vai, ngồi dậy, lấy chiếc khăn quấn dưới hạ thân rồi đi vào nhà tắm. Tiếng nước tí tách trong phòng tắm, hơi nước bốc lên nghi ngút, che mờ kính.
Một lúc sau, Hàn Thượng Phong đi ra với một chiếc khăn tắm, mấy giọt nước vẫn còn đọng trên những cơ bắp rắn chắc của anh, mái tóc đen dài rủ xuống che đi cặp lông mày, tựa hồ có mấy giọt nước đang chảy. Trên người anh còn phảng phất mùi hương của Cơ Uyển. Mùi sữa tắm này khiến anh cảm thấy vô cùng dễ chịu, cảm giác như cô với anh đang hòa làm một.
Căn phòng trống trơn, không một bóng người. Chẳng lẽ phu nhân của anh lại chạy xuống dưới nhà rồi?
Hàn Thượng Phong cứ vậy đem bộ dạng này đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa đã thấy một căn phòng sáng điện, anh đoán chắc là cô đang ở đó nên mở cửa đi vào.
Quả nhiên Cơ Uyển đang ở trong phòng tắm. Nước chảy tí tách, từng đường cong đẹp đẽ của cô ẩn hiện qua lớp kính mờ.
"Ực!" Hàn Thượng Phong nuốt nước bọt một tiếng. Một sự cám dỗ... khó có thể nào mà cưỡng lại được.
"Cạch"
Cửa phòng tắm mở ra, Cơ Uyển thoáng chốc giật mình, trượt chân té ngã về phía sau. Hàn Thượng Phong phản ứng nhanh kịp thời chạy tới đỡ lấy eo cô. Cơ Uyển cũng theo phản xạ có điều kiện bám lấy vai anh nhưng lại bị trượt, móng tay sượt qua để lại trên ngực anh một vết cào dài.
Cơ Uyển nhanh chóng đứng thẳng dậy, nhìn vết cào mà mình gây ra, lo lắng hỏi: "Xin lỗi! Anh có đau không?"
"Kh... không đau..." Hàn Thượng Phong cất giọng khàn khàn.
Cơ Uyển thấy hơi lạ, ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt của Hàn Thượng Phong đang dán chặt vào khe rãnh sau lớp áo choàng tắm của cô.
Mặt Cơ Uyển thoáng chốc đỏ lên, cau có nhìn anh.
"Mắt anh nhìn đi đâu vậy tên biến thái!"
Cơ Uyển đẩy mạnh Hàn Thượng Phong ra, bước ra khỏi phòng tắm.
Hàn Thượng Phong như một bức tượng đứng bất động, một lúc sau mới có phản ứng, anh đưa tay lên miệng, che đi nụ cười nhạt trên môi.
Bây giờ anh mới để ý, đây là phòng thiết kế của cô. Cấu trúc không giống với phòng thiết kế mà anh chuẩn bị cho cô ở biệt thự. Ở đây dường như là nơi làm việc chính của cô.
"Này! Anh lấy cái này mặc đi, em không có mấy bộ pijama mà anh mặc ở nhà đâu nên mặc tạm đi." Cơ Uyển ném cho Hàn Thượng Phong một bộ đồ. Là một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt cùng một chiếc quần tây.
"Anh tưởng em chuyên thiết kế trang phục nữ." Hàn Thượng Phong bắt lấy bộ đồ.
"Thỉnh thoảng có rảnh nên ngồi làm mấy bộ đồ tây." Cơ Uyển lại chuyên tâm vào đống đồ, cuối cùng chọn cho mình một chiếc váy tay dài màu đen, dài quá gối. Nhìn tuy mỏng manh nhưng lại vô cùng ấm áp bởi vì chiếc váy này làm từ chất liệu đặc biệt, vô cùng mắc tiền. Không biết để thiết kế được chiếc váy này thì bao nhiêu chiếc thẻ của cô đã hy sinh.
Xong xuôi, Cơ Uyển quay lại nhìn Hàn Thượng Phong. Anh mỉm cười nhìn cô rồi nháy mắt một cái. Mẹ ơi! Sao mà đẹp trai dữ. Áo sơ mi vừa vặn, cởi hai cúc càng tôn lên thân hình cường tráng của anh, chiếc quần tây kia càng làm