Sau cuộc thi thiết kế thời trang diễn ra tại Anh quốc, tên tuổi của Cơ Uyển và Tiểu Hy cũng đã được biết đến nhiều hơn trong ngành thiết kế trong nước.
Tập đoàn AC ngày càng lớn mạnh, khẳng định được vị trí quan trọng trong thị trường thời trang.
Công việc ngày càng bộn bề khiến Cơ Uyển không có thời gian để nghỉ ngơi.
Cuối năm rồi mà cô vẫn cứ phải chạy đi chạy lại giữa Hàn thị và AC. Công việc chia làm hai ca, ca sáng là ở AC, ca chiều là ở Hàn thị.
Mọi thứ ở AC cũng khiến cô đủ mệt rồi, bây giờ Hàn Thượng Phong lại còn muốn hành hạ cô nữa mới đau. Hàn thị lại có thêm một lĩnh vực kinh doanh mới đó là thời trang. Không hiểu sao cô lại đồng ý kí hợp đồng làm việc cho Hàn thị chứ! Hối hận rồi.
Cuối năm là thời điểm mọi người tấp nập bận rộn đi mua sắm để chuẩn bị đón Tết vậy mà Cơ Uyển lại suốt ngày phải vùi đầu vào đống tài liệu.
Hơn một tháng trời bị hành hạ, liệu có còn ai nhận ra cô là Cana của AC nữa không?
Buổi sáng sớm, như thường lệ, lúc ở nhà là lúc thoải mái nhất. Mỗi sáng thức dậy đều nhìn thấy bản mặt đáng ghét của Hàn Thượng Phong.
"Anh có thôi hành hạ em có được không? Em sắp không muốn sống nữa rồi." Cơ Uyển thở dài.
"Ừm." Hàn Thượng Phong chỉ đáp một câu ngắn gọn.
Cơ Uyển nhíu mày, kéo chặt chiếc cà vạt tới nỗi nó sắp thít chặt cổ Hàn Thượng Phong.
"Như vậy là ý gì? Rốt cuộc anh..."
"Đến ngày hai tám chúng ta sẽ đi nghỉ ngơi. Anh đã sắp xếp lịch rồi, cho nhân viên nghỉ mười hai ngày ăn Tết." Hàn Thượng Phong cầm lấy bàn tay đang nắm chặt chiếc cà vạt kia, dần dần nới lỏng.
"Thật không?" Cơ Uyển gần như vui sướng tới nỗi nhảy dựng lên.
Hàn Thượng Phong cười rồi gật đầu.
"Anh đi đây." Hàn thượng Phong hôn nhẹ lên môi cô rồi đi ra ngoài. Đúng là làm sếp quả thật... không dễ dàng một chút nào.
----------------
AC...
"A! Chết mất thôi!"
Cơ Uyển ngồi vò đầu bứt tóc, than vãn không ngừng nghỉ. Đã bận rồi mấy nhà thiết kế rảnh hơi kia còn tổ chức tiệc cuối năm nữa chứ. Muốn cô chết sớm có phải không vậy?
"Uyển Uyển, nếu cậu mệt thì tối về nhà nghỉ ngơi đi. Mình sắp xếp đi một mình." Tiểu Hy bận rộn vừa ăn chiếc bánh kẹp vừa xem tài liệu.
Cơ Uyển thở dài rồi lắc đầu: "Đâu thể vậy được. Chúng ta cùng đi. Mọi việc dồn hết lên người Khiêm đi."
Vũ Khiêm quay người lại, ánh mắt sắc như muốn giết người.ư
"Em sai rồi." Cơ Uyển cười hì hì.
Buổi trưa, cuộc họp vừa kết thúc, Cơ Uyển lập tức lái xe đến Hàn thị. Cô chỉ cần ba ngày nữa là mọi thứ ở Hàn thị sẽ xong xuôi, lúc đó có thể thảnh thơi chờ tới ngày nghỉ lễ rồi.
Vừa xuống xe, Cơ Uyển đã bắt gặp ngay một thân ảnh quen thuộc. Anh chàng ngoại quốc với đôi mắt xanh và mái tóc màu nâu khói. Chà! Độc đáo thật.
Anh đứng dựa người vào chiếc BMW, mắt hướng lên tòa nhà chính của Hàn thị.
"Ồ! Tóc đẹp đấy!" Cơ Uyển chạy lại vỗ vai làm anh giật mình.
"Tôi tưởng em ở trên đó chứ!" Delvin cười cười, đưa tay vuốt mái tóc màu nâu khói của mình.
"Sao tự nhiên lại xuất hiện ở đây?" Cơ Uyển khoanh tay hỏi. Delvin cũng đâu phải không biết cô đã có chồng, làm sao có thể bám đuôi như ngày xưa nữa.
"Tối nay." Delvin nhìn vào điện thoại.
"À!" Cơ Uyển gật gật đầu hiểu ý.
Mấy bữa tiệc trong ngành thiết kế này đâu thể nào thiếu Delvin được.
"Nhưng mà sao rảnh rỗi vậy? Chẳng lẽ anh lại muốn lên máy bay lần nữa tới thành phố A?" Cơ Uyển lại thắc mắc.
Delvin bật cười: "Tôi muốn tới đây trước khi đi Mỹ."
"Đi Mỹ?"
"Ừ. Thử tận hưởng một cuộc sống mới." Delvin ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, mỉm cười.
Hai người họ cứ vậy đứng trước tòa nhà Hàn thị, dựa vào chiếc BMW mà nói chuyện vui vẻ.
Bên trong tòa nhà...
"Hình như giám đốc Dương của chúng ta có bạn trai rồi phải không?"
Mấy cô nhân viên nhân giờ nghỉ trưa nhàn rỗi tám chuyện.
"Hình như đúng vậy. Là người ngoại quốc thì phải."
"Nhìn anh chàng đó vô cùng soái nha. Người ngoại quốc gì mà đẹp trai dữ."
"Giám đốc Dương hình như vẫn đang nói chuyện với anh chàng đó trước tòa nhà đó."
"Người ta là nhà thiết kế nổi tiếng sống ở bên Anh, có bạn trai ngoại quốc đúng là ngưỡng mộ ghê."
Dần dần, từ mấy lời tám nhảm nhí của mấy cô nhân viên rảnh rỗi đã trở thành vấn đề hot ở tập đoàn. Và tất nhiên, cả Hàn thị biết thì ông chủ của nó cũng phải biết.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, bầu không khí vô cùng căng thẳng. Dù thời tiết vô cùng lạnh nhưng Nghiêu Vũ vẫn phải lấy khăn lau mồ hôi.
Hàn Thượng Phong đã ngồi im bất động nửa tiếng rồi, Nghiêu Vũ cũng phải đứng đó chờ hứng đòn nửa tiếng.
Sao Boss không chửi không mắng đi chứ. Cái gì cũng được chứ tra tấn kiểu này anh không chịu nổi. Nghiêu Vũ khóc thầm trong lòng.
Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên đã gần như cứu rỗi được anh thư kí tội nghiệp.
Hàn Thượng Phong liếc nhìn điện thoại rồi bắt máy.
"Alo."
...
"Được rồi."
Cúp máy, Hàn Thượng Phong liếc nhìn Nghiêu Vũ, cất giọng lãnh đạm: "Chuẩn bị xe."
Nghiêu Vũ cúi người rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.
"Phù! Sống rồi." Nghiêu Vũ thở phào nhẹ nhõm, lại đưa tay lau mồ hôi.
-----------
Về phần Cơ Uyển, sau khi mời Delvin dùng bữa trưa tại một nhà hàng ngay cạnh tòa nhà Hàn thị thì lập tức quay trở lại công việc.
Vừa bước vào đã nghe thấy mấy tiếng thì thầm của nhân viên.
"Từ nãy vị hôn thê của Boss tới, hình như đang ở trên phòng của Boss đó."
"Hai người họ trông thật xứng đôi nha."
"Hình như có mỗi cô ấy là có thể nói chuyện thoải mái được với Boss Hàn nhà ta đó."
"Không biết bao giờ thì họ mới kết hôn nhỉ?"
.....
Không biết bao nhiêu lời đã lọt vào tai Cơ Uyển. Cô đi qua bao nhiêu người với vẻ mặt bình thản. Vừa vào thang máy, Cơ Uyển đã phải cố động