Mấy tin đồn nhảm đó cũng chẳng tồn tại được bao lâu...
Thực tế thì...
Cơ Uyển vừa mới vùng vằng tức giận đi ra khỏi cửa, để lại tiếng "rầm" cực mạnh đã làm Hàn Thượng Phong cảm thấy vui vẻ. Chí ít cô còn biết tức giận vì... ghen...
Cửa đóng sầm lại, Hàn Thượng Phong lập tức đứng dậy, bỏ cái tuýp thuốc trên bàn, trở lại bàn làm việc, đem cái bộ mặt lạnh như băng dọa Nghiêu Vũ.
"Nhàn Nhàn, tới giờ làm việc rồi, em nên đi về đi." Hàn Thượng Phong nhìn vào máy tính, tay thao tác trên bàn phím, không màng gì tới Lý Thanh Nhàn đang nhăn nhó ngồi trên ghế.
"Phong! Em bị trật chân..." Cô ta mím môi lại, làm bộ mặt ủy khuất.
"Em đừng tưởng tôi không biết em đã làm những gì. Ở đây... có camera." Hàn Thượng Phong ngước lên nhìn một góc của trần nhà. Quả thật là có camera.
"Lần sau... đừng để tôi thấy cái bộ mặt giả nai đó của em. Những chuyện trước kia... tôi vẫn chưa có tính toán với em đâu." Hàn Thượng Phong lại tiếp tục nói, mặt không một chút biểu cảm.
Lý Thanh Nhàn tức tới nỗi nắm chặt hai tay, chỉ hận không thể giết chết Dương Cơ Uyển.
"Nhưng mà em yêu anh..." Lý Thanh Nhàn đứng bật dậy, hét lớn.
Hàn Thượng Phong nheo mắt nhìn Lý Thanh Nhàn, ánh mắt sắc bén như muốn chém đôi người cô ta.
"Đừng để tôi nghe thấy lời này một lần nào nữa. Nghiêu Vũ, đưa Lý tiểu thư về." Hàn Thượng Phong cất giọng cảnh cáo.
"Lý tiểu thư, mời đi cho." Nghiêu Vũ đưa tay tiễn Lý Thanh Nhàn ra phía cửa.
Lý Thanh Nhàn giậm chân mạnh một cái rồi tức giận bỏ đi, không cần Nghiêu Vũ tiễn.
"Cái đó... Boss à... Liệu chị dâu có không từ mà biệt như lần trước không?" Nghiêu Vũ phải lấy hết can đảm mới dám nói ra lời này. Anh thực sự sợ cái chiêu trò thử lòng của Boss mà. Ngộ nhỡ thiếu phu nhân lại bỏ đi tăm hơi biệt tích thì... toi.
"Cô ấy sẽ không." Hàn Thượng Phong nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó lại tiếp tục làm việc.
-----------
Cơ Uyển trong phòng đang tức tối, vừa nhận được điện thoại của nhân viên nói khách hàng đang đợi cô ở phòng chờ nên cô buộc phải đi xuống tầng bốn mươi.
Đang lúc trấn tĩnh lại để đi gặp khách hàng với vẻ mặt tươi cười thì lại nghe thấy ba chữ: "Em yêu anh." phát ra từ phòng làm việc của cái tên đáng ghét Hàn Thượng Phong. Cơ Uyển thật sự không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Hàn Thượng Phong! Anh đúng là chán sống rồi!
Máu sôi sùng sục, cô lúc này thật muốn xông ngay vào bên trong tóm lấy Hàn Thượng Phong rồi cho anh một trận mà... Nhưng... nhẫn nhịn... Ở nơi công sở như thế này không thích hợp. Để xem buổi tối về nhà cô lột da anh như thế nào.
Trong lúc gặp khách hàng, vẻ mặt của cô thật sự dọa cho vị khách hàng kia không dám ho he nửa lời. Trong suốt cuộc nói chuyện, Cơ Uyển cứ trưng cái vẻ mặt như muốn giết người đó ra làm cho vị khách hàng kia chỉ biết cười một cách e thẹn rồi lấy khăn giấy lau mồ hôi.
Cứ cái đà này... Khách hàng sẽ bị dọa cho chạy đi hết mất.
Bốn giờ chiều, Cơ Uyển phải về nhà chuẩn bị để đi dự tiệc ở thành phố A. Tiệc bắt đầu lúc bảy giờ tối nên cô phải chuẩn bị sớm. Lái xe từ thành phố X tới thành phố A ít nhất cũng mất một tiếng đồng hồ.
Tối nay, Delvin sẽ đưa cô và Tiểu Hy đi dự tiệc.
Đúng năm rưỡi, xe của Delvin đã dừng lại trước cổng biệt thự Hàn gia.
Quản gia Vương thấy chiếc xe lạ nên mới ra mở cổng.
"Xin hỏi cậu là..." Quản gia Vương từ tốn nhìn người đàn ông ngoại quốc đẹp trai mặc âu phục chỉnh tề kia.
"À! Tôi là bạn của Cana." Delvin khẽ nở nụ cười.
"Ý cậu là... thiếu phu nhân?" Quản gia Vương thắc mắc. Thực ra thì ông cũng nghe qua tên tiếng Anh của Cơ Uyển là Cana.
Delvin gật đầu.
"Đúng giờ nha!" Giọng nói trong trẻo vang lên. Cơ Uyển mặc bộ lễ phục màu tím dài chấm gót, đi giày cao gót màu bạc có hình hoa sen đi từ trong nhà ra. Mái tóc nâu xoăn nhẹ xõa lên bờ vai mảnh khảnh càng tôn lên nước da