"Chú bỏ tôi xuống."
"Im nào."
Khương Duật mặt kệ lời cô vẫn tiếp tục bế đi, trước khi ra khỏi phòng anh còn không quên hôn nhẹ một lần nữa vào cánh môi đang đỏ ửng kia lên của Ái Linh
"Linh Linh anh yêu em."
________________
Hôm nay không có lịch học Ái Linh được Khương Duật đưa đi mua một ít đồ đạc cho phòng mới và đi chơi nguyên ngày.
Lúc anh đưa Ái Linh về nhà thì cũng đã là tám giờ tối, dường như Khương Duật cũng không cho chút ý định nào là sẽ về nhà liền mà đậu xe ở bên đường theo Ái Linh vào nhà.
"Này lão già tám giờ rồi sao chú không về?"
Thấy anh cứ mãi nằm lì trên sofa Ái Linh lên tiếng nhắc nhở.
"Từ chiều giờ vẫn chưa được ăn gì còn phải leo hai tầng lầu lên đây nên không còn sức về."
Khương Duật trở người nằm ngửa mặt hướng lên trần nhà lười biến trả lời.
Anh rõ ràng là không muốn về, cô có mượn anh lên đây đâu chứ.
Phòng Ái Linh thuê nằm ở tầng hai sở dĩ bình thường sẽ đi thang máy nhưng hôm nay lại bị hư, Khương Duật cũng vì vậy xách cả mớ đồ lên phụ cô nói chung thì ông chú này cũng có lòng tốt.
"Tôi không biết nấu ăn hay là chú ăn mì nhá."
Ái Linh mềm lòng đích thân ra tay cứu lấy chiếc bụng đói của Khương Duật xem như là trả ơn cho anh phụ cô lúc nãy.
"Được, chỉ cần là bé cưng nấu gì anh cũng ăn."
Sến súa.
Quá là sến.
Mấy ngày nay Khương Duật bổng dưng lại thay đổi cách xưng hô với cô suốt ngày cứ "anh anh anh" khiến Ái Linh nổi cả da gà da vịt lên.
Vì để cho tô mì được "hoành tráng" hơn Ái Linh quyết định một công cuộc mạo hiểm đó là chiên thêm trứng cho Khương Duật ăn đỡ ngán, nhưng gà màu như cô đối với chuyện bếp núc chả có một chút kinh nghiệm nào.
Ái Linh rửa cái chảo sơ qua sau đó trực tiếp đổ dầu và đập trứng vào bật bếp với mức lửa to nhất.
"Bụp...!bụp...!bụp..."
"Á..."
Khương Duật vừa chợp mắt thì nghe tiếng Ái Linh la ở trong bếp anh ngồi bật dậy chạy vào xem tình hình.
"Sao vậy."
"Chú...!dầu bắn đau quá."
Thấy Khương Duật đến cô như có ví cứu tinh liền chạy đến chỗ anh, Khương Duật để Ái Linh đứng sau lưng mình còn anh thì tiến lại nhanh chóng tắt bếp đi.
Nhìn một vòng quanh bếp đâu đâu cũng là dầu bắn tung tóe cái trứng của Ái Linh cũng vì không tắt lửa mà đen thui như cục than.
"Em nấu ăn kiểu gì vậy biết nguy hiểm lắm không." Khương Duật cau mày quay lại trách móc Ái Linh.
"Tôi chỉ muốn chiên thêm trứng cho chú thôi mà."
Khương Duật để ý nhìn Ái Linh đang ôm cánh tay của mình thì mềm lòng kéo cô lại cẩn thận quan sát cả người Ái Linh.
"Đau không?"
"Ừm" Ái Linh gật đầu.
Anh nắm lấy tay cô đi ra phòng khách đặt Ái Linh ngồi ở đó còn mình