Vị tổng giám mục trước mặt tên là Griver, năm nay đã hơn 50 tuổi, là ma pháp sư cấp cao hệ ánh sáng. Sau khi Lars bị sát hại vào năm đó, tình cờ vị tổng giám mục này đã cứu được Lars khi đi ngang qua Yaao, tạm thời giữ được cái mạng nhỏ của Lars.
"Giám mục Griver" Trên mặt Lars thoáng lộ ra một chút tươi cười, khuôn mặt này hiếm khi bộc lộ ra những biểu cảm khác nhưng lúc này lại nở nụ cười khiến cho Griver đang ở đối diện cũng sửng sốt.
Griver ngay lập tức phản ứng lại, cười nói: "Có vẻ tinh thần của công tước tốt hơn nhiều so với năm năm trước nhỉ?"
Lars gật gật đầu: "Việc năm ấy còn phải cảm ơn tổng giám mục"
"Không có gì." Tổng giám mục xua tay với một bộ dáng khiêm tốn, ông liếc nhìn xung quanh, lại nói với Lars: "Thời gian không còn sớm, công tước đi dường mệt nhọc, chi bằng cậu đi nghỉ ngơi trước đi. "
"Cám ơn Tổng Giám mục, ngài không vào đó và ngồi một chút sao?"
"Để ta xem nào, tổng giám mục mở cuốn sách trên tay, lật từng trang một, cuối cùng thì cũng dừng lại, ngón tay di chuyển từ đầu trang đến phía dưới cuối cùng của trang, sau đó đóng cuốn sách lại, ngẩng đầu nói với Lars: "Vậy thì vào trong ngồi một chút đi, vừa đúng lúc nhiều năm rồi không gặp, ta cũng rất nhớ công tước."
Lars vẫn mỉm cười, đi vào dịch quán cùng với tổng giám mục, lúc này những người khác trong binh đoàn hẳn là đứng ở bên ngoài chờ người của giáo hội an bài chỗ ở cho bọn họ, nhưng Oledo nhìn Lars và tổng giám mục vừa nói vừa cười đi vào trong dịch quán, hắn không chút nghĩ ngợi, cất bước đuổi theo.
Những người khác trong binh đoàn nhìn thấy hành động này của Oledo liền giữ chặt cánh tay hắn và hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Đôi mắt xanh thẳm của Oledo không lấy một tia cảm xúc, mắt liếc người đàn ông trung niên đang túm lấy quần áo của hắn, người đàn ông đó cứng đờ, đôi tay đang lôi kéo Oledo nới lỏng một chút, nhưng ngay tức khắc lại siếc chặt ngón tay của mình, hung tợn nói với Oledo: "Nơi này chính là nơi giáo đình trực tiếp quản lý, cậu không nên gây thêm chuyện cho công tước đại nhân! "
"Đúng vậy, người sợ chết thì không nên đi lung tung, thành thành thật thật ở một chỗ không được à?"
"......"
"A..." Mắt thấy Lars cùng vị tổng giám mục kia đã đi vào bên trong dịch quán, sau đó ngay cả bóng lưng cũng không thấy, Oledo cười khẽ một tiếng. Thật sự hắn không muốn gây chuyện ở chỗ này, hơn nữa cho dù gây chuyện cũng không muốn bị Lars phát hiện, dù sao tất cả tình tiết đều theo sát với hắn, một khi hắn gây ra chuyện gì dị thường, e là Lars sẽ lập tức hoài nghi.
Hắn vẫn đang chờ để tận hưởng lợi ích đằng sau cốt truyện, về phần những người trước mặt thì hắn có hàng trăm cách để làm cho họ chết trong im lặng, nhưng nhất định không phải bây giờ, hắn cúi đầu bình tĩnh nói: "Đại nhân làm rơi đồ ở chỗ tôi, tôi muốn trả lại cho đại nhân."
"Đại nhân có thể làm rơi vật gì ở chỗ cậu được?" Mọi người xung quanh đầy hoài nghi nhìn hắn, nhưng Oledo và Lars mỗi đêm đều ngủ chung một lều, nếu muốn nói đại nhân làm rơi đồ ở chỗ hắn cũng không phải là không thể.
Nhưng người đàn ông đang lôi kéo Oledo lại cảm thấy cậu chàng này luôn có ý đồ không tốt, hắn bèn trừng mắt và nói: "Thế thì cậu đưa đồ cho tôi, tôi sẽ đưa lại cho đại nhân"
"Không được" Oledo nắm lấy cổ tay của người đàn ông nhưng người này vẫn không buông tay. Oledo biết chỉ cần hắn dùng sức thì có thể thoát khỏi tay của người đàn ông này, nhưng hắn lại không muốn thể hiện ở đây nên hai người mãi đứng một chỗ giằng co qua lại.
Có hơn 10 người đang vây xung quanh, bọn họ chỉ chỏ, nhỏ giọng chế giễu Oledo, nơi này bị họ vây kín đến mức không lấy nỗi một tia gió. Oledo nhìn về phía cửa dịch quán, không thấy bóng dáng của Lars và vị tổng giám mục đâu cả.
Ngay khi Oledo đang chuẩn bị một màn kịch nhỏ thì đột nhiên nghe thấy ai đó ở phía trước kêu lên: "Mọi người đang ồn ào cái gì vậy? Tất cả đều đứng lên hết cho ta, mười người một nhóm, đến chỗ ta để nhận chìa khóa phòng!"
Những người này nghe xong lập tức trở lại vị trí của mình mà đứng, người đang níu quần áo của Oledo cũng buông ra, ném cho Oledo một cái nhìn thật hung ác rồi mới rời đi.
Dù sao, Oledo cũng không có ý định ở cùng với những người này, hắn trực tiếp đi vào trong dịch quán lại bị người khác ngăn lại, đối phương hỏi hắn: "Ngươi là ai? Đang làm gì ở đây? "
"Tôi là nô ɭệ của công tước Lars, đại nhân quên mang theo một vài thứ nên ta muốn đưa cho đại nhân."
Người lính gác đang tra hỏi nhìn Oledo từ trên xuống dưới, bản thân hắn cũng là một kiếm sĩ trung cấp nhưng hắn không cảm nhận được nội lực của Oledo một chút nào, vậy người thanh niên trước mặt ngay cả một kiếm sĩ thực tập cũng không phải, người lính gác gật đầu, lấy thanh kiếm dài đang ngăn trước ngực Oledo ra và nói: "Vào đi"
Lars trong phòng đang trò chuyện với tổng giám mục thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lars có chút nghi hoặc, cậu nghĩ rằng lúc này sẽ không ai đến tìm mình, người bên ngoài có lẽ đang tìm vị tổng giám mục trước mặt mình, vì vậy cậu nói vọng ra cửa: "Vào đi"
Hóa ra người bước vào lại là người cậu quen biết: "Oledo?"
"Vâng, chủ nhân."
Lars cảm thấy khá kỳ lạ, Lúc này bọn họ không phải nên ở bên ngoài chờ sắp xếp chỗ ở vào buổi tối sao?
"Tại sao ngươi lại ở đây?" Cậu hỏi.
Oledo cúi đầu, ấp úng đáp: "Tôi muốn đi theo chủ nhân."
Lars không thêm nói gì nữa, thật ra Oledo không đi theo bên cạnh cậu cũng không có vấn đề gì, hắn muốn đi theo thì cứ để hắn đi theo, Huống hồ người này còn là một thánh kiếm sĩ, thành thật mà nói thì nếu Oledo rời khỏi cậu quá lâu, cậu thật sự sợ là sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Tổng giám mục ở bên cạnh nhìn thấy Oledo, ánh mắt ông dừng lại trên người hắn trong chốc lát, sau đó do dự hỏi Lars: "Công tước Lars, đây là..."
Lars tin rằng nhóm người trong giáo đình chắc chắn là quý tộc ngoại trừ các người của Tử Kinh Hoa, thứ nhất là họ biết bên cạnh cậu có một thánh kiếm sĩ, nhưng bây giờ họ vẫn giả vờ không biết gì cả.
Lars vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy vị tổng giám mục cậu đã bắt đầu hoài nghi ý đồ của giáo đình khi phái người đến đây, bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ để một vị tổng giám mục có giao thiệp với Lars để đến đón tiếp đón của cậu, hơn nữa cho dù Oledo không đi vào, bọn họ cũng sẽ lập tức nói chuyện với hắn.
Tuy nhiên, Lars cũng cố tình tiết lộ danh tính của Oledo, so với những suy đoán vô cớ của họ, tốt hơn hết là nên quang minh chính đại nói thẳng với họ, xem như đây là một cách bày tỏ thiện chí với giáo đình, cũng là vì sau này bên cạnh cậu có thể yên tĩnh hơn một chút.
"Đây là nô ɭệ mà vua đã ban cho tôi" Lars cười nói.
Nụ cười trên môi của vị tổng giám mục ngày càng sâu hơn, cuối cùng ánh mắt của ông cũng dời khỏi Oledo mà chuyển sang người Lars và hỏi: "Thoạt nhìn có chút trẻ tuổi, không biết có thể bảo vệ được công tước đại nhân hay không."
"Ngài đừng tưởng hắn còn trẻ tuổi như vậy, hắn chính là thánh kiếm sĩ đấy." Lars vừa nhìn Oledo vừa nói, trong mắt cậu dường như mang theo chút khích lệ cùng tán thưởng, Oledo thấy được thì lập tức ưỡn ngực mình ra.
"Ôi trời!" vị tổng giám mục lập tức lộ ra một bộ dáng không thể tin được,, ông cảm thán: "Còn trẻ như vậy đã là một thánh kiếm sĩ à! Toàn bộ đại lục hẳn là chỉ có một mình hắn, bệ hạ của