Ngay sau khi nghe thấy lời của Lars, các học viên đứng dậy khỏi mặt đất và lấy vũ khí của mình để chuẩn bị chiến đấu, hai trăm người khác ở phía bên kia cũng đứng lên khi nhìn thấy động tác của bọn họ.
Có người nắm lấy cánh tay của người bên cạnh hỏi: "Sao vậy?"
Người này quay đầu, trầm giọng trả lời: "Tôi cũng không biết, chỉ là bởi vì nhóm học viên đứng lên, cho nên mới đứng lên."
Màn đêm sâu thẳm, sao trời thưa thớt, mọi người đều nín thở, có tiếng gió xào xạc thổi qua kẽ lá, xen lẫn vài tiếng côn trùng yếu ớt.
Qua một lúc lâu vẫn không thấy gì bất thường, bọn họ thì thầm bàn luận, Lars nhắm mắt lại và tập trung, cậu làm như không có nghe thấy những lời nghị luận này, đột nhiên mở mắt ra, nói ra hai chữ: "Đến rồi."
Nhưng xung quanh vẫn yên tĩnh như ban đầu, có vài người không khỏi thả lỏng, thấp giọng lẩm bẩm: "Không phải căn cốt của công tước đã phế rồi sao? Làm sao biết có người ở đây? Không phải là công tước nghe nhầm chứ? Buổi tối ......"
Hắn ta còn chưa nói xong thì ngay khi vừa nhìn lên đã thấy hàng chục bóng đen lao tới cách đó không xa, trên tay họ cầm loan đao* bàng bạc, hành động nhanh chóng, loan đao lưu lại hư ảnh trong không trung, nhè nhẹ phiếm lạnh dưới ánh trăng.
Loan đao
"Đ*t cụ nó, ban đêm thật sự có người tới!" Trong đội truyền đến vài tiếng chửi nhỏ. Mặc dù trước đó Lars đã nói rằng nhiều việc ngoài ý muốn có thể xảy ra trên đường đi, nhưng không ai có thể nghĩ ra sẽ có người chú ý đến món quà sinh nhật của Giáo hoàng.
Lars đã nghĩ đến tình huống này, cũng đã đưa ra chiến lược đối phó, trầm giọng nói: "Theo đội hình huấn luyện của chúng ta, đừng hoảng sợ, bảo vệ lễ vật của Giáo hoàng."
May mắn thay, không có nhiều người đến, Lars nhìn lướt qua, đối phương có tổng cộng 48 người, có thể phán đoán ra trong số họ có ít nhất 10 kiếm sĩ cao cấp, hơn 30 người còn lại cao nhất là kiếm sĩ trung cấp, Lars biết rất rõ mình mang theo binh đoàn gì, học viện đế quốc có hơn 700 học sinh, có 8 người là kiếm sĩ trung cấp, những người khác phần lớn là kiếm sĩ sơ cấp, mà 200 người còn lại đều không tính là kiếm sĩ.
Từ kiếm sĩ tập sự đến thánh kiếm sĩ, tuy rằng mỗi bước đều khó khăn, nhưng chênh lệch giữa mỗi bước cũng rất lớn, mười kiếm sĩ trung cấp có lẽ không sánh được một đại kiếm sĩ. Lars chăm chú nhìn tình hình trước mặt, thanh loan đao của kẻ thù và giáo của các học sinh va chạm nhau trong bóng tối, phát ra những tia lửa sáng.
Lars nắm chặt tay, lẽ ra vào lúc này cậu phải lao vào để chiến đấu sát cánh cùng đám học viên này, nhưng cậu chỉ có thể xem, đây thực sự là một cực hình đối với một vị tướng từng trải qua trận mạc. Nếu trên chiến trường, cậu không bị mắc mưu trên chiến trận thì bây giờ cậu gần trở thành một thánh kiếm sĩ rồi.
Nhưng cậu không có thời gian để buồn về những gì đã xảy ra, Lars đứng thẳng người, môi hơi mím lại, vẻ mặt uy nghiêm, giọng nói trầm thấp càng trở nên quyến rũ và say lòng người trong đêm đen nguy hiểm.
Oledo ở phía trước cầm vũ khí lao vào trong đám người đang chiến đấu, động tác có chút vụng về, có thể là bởi vì bộ thương pháp này hắn học chưa lâu nên sử dụng không nhuần nhuyễn. Oledo chạy về phía trước, bóng dáng hắn xuyên qua biển người đang chém gϊếŧ nhau, dần dần biến mất trong màn đêm dày đặc.
Lars không để ý tới hắn nhiều lắm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm những người mặc đồ đen, cậu không ngừng chỉ huy học viên cùng nhóm người dân xếp hàng ngũ như thế nào.
Những người mặc đồ đen cầm loan đao dường như không muốn thương tổn đến mạng người, họ chỉ làm người của Lars bị thương, để những người này mất hết năng lực hành động, nhưng lại không gϊếŧ người, Lars cảm thấy có chút kỳ quái, đôi mắt đen của cậu tối sầm lại, như là đang suy nghĩ gì đó.
Nhóm người ấy cùng với thanh loan đao nhảy vài phát liền đến trước mặt Lars, sáu bảy học viên học viện đế quốc thủ hộ xung quanh Lars. Những sinh viên này là những người giỏi nhất trong trường. Ban đầu, Lars đã cử họ đến để canh giữ quà sinh nhật của Giáo hoàng, nhưng không biết khi nào những đứa trẻ này lại đến bên cậu.
Thực ra, đối với những học viên này mà nói,trong tâm trí của họ Giáo hoàng chỉ là một từ ngữ tương đối thành thánh mà thôi, có lẽ Giáo hoàng so với Lars càng vĩ đại hơn, càng giàu có, càng có sức hấp dẫn hơn. Nhưng người đó không ở đây, so sánh với lễ vật cho sinh nhật Giáo hoàng thì an toàn của công tước Lars quan trọng hơn một chút.
Không nói đến cấp bậc kiếm sĩ của những học viên này không bằng những người mặc đồ đen kia, chỉ riêng kinh nghiệm thực chiến cũng đã rơi vào thế hạ phong rồi.
Các học viên dần không thể cầm cự được, thấy nhóm người áo đen từ từ tiến đến gần Lars, bọn họ bất lực, tuy căn cốt của Lars đã phế, nhưng ít nhất thì năng lực ứng biến vẫn còn, cậu tránh né vài lần, ngay sau đó liền phát hiện đám người này muốn mạng của cậu.
Loan đao sắp bổ đến đầu của Lars, sắc mặt cậu vẫn thong dong, hiện tại cậu đã có thể xác minh được ai đã phái đến, hôm nay cậu dường như phải bỏ mạng tại đây, có lẽ trong thời gian này chuyến đi đến Vigissa cũng sẽ lập tức có người khác tiếp nhận.
Vì vậy, trong mắt cậu không mảy may sợ hãi. Trong nháy mắt, trời đất dường như trở nên yên lặng, chuyển động của mọi người trong mắt cậu dường như kéo dài vô tận, mà thanh loan đao cũng đang treo lơ lửng trên đầu. Có thể trong giây phút tiếp theo, cậu sẽ chết.
Tuy nhiên, trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, một quả cầu ánh sáng màu vàng kim nhanh chóng từ khu rừng phía xa lao tới, đánh trúng chuuôi đao. Chỉ nghe thấy "đoong" một tiếng, thanh loan đao rơi xuống đất, rồi vỡ tan thành từng mảnh.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về hướng mà quả cầu ánh sáng truyền đến, đập vào mắt họ chỉ có một khu rừng vắng lặng, trông đặc biệt kỳ lạ dưới ánh trăng bạc.
Có lẽ đó chỉ là một việc ngoài ý muốn, mọi người nghĩ vậy.
Lúc này, hai người mặc đồ đen cùng lúc giáp công (đánh từ hai hướng) Lars, cơ hội tránh né của cậu đều không có, cậu đứng bất động tại chỗ. Mà ngay lúc này, có một vầng hào quang màu vàng bao phủ lên người Lars, thanh loan đao khi va chạm vào ánh hào quang, cả người lẫn đao liền bật ra.
Ngay cả tên ngốc lúc này cũng hiểu, đây là có người muốn bảo vệ Lars, bọn họ quay đầu nhìn về phía khu rừng, nhưng vẫn không phát hiện ra bất thường. Một số người mặc đồ đen muốn tình nguyện đi vào tra xét một phen nhưng bị thủ lĩnh ngăn lại. Một vầng hào quang tùy ý có thể ngăn chặn hai kiếm sĩ cao cấp tấn công, người bên trong ắc hẳn là cao nhân, nếu bọn họ tùy tiện xông vào, thì chắc chắn là có đi mà không có về.
Tất cả mọi người đều nín thở và nhìn chằm chằm vào cánh rừng, về phần Lars, cậu đang bị chiếc áo choàng che phủ, hào quang màu vàng kim chiếu sáng làm ngũ quan của cậu càng thêm lập thể, trong đôi mắt đen tuyền ấy không có sự dao động nào.
Thật lâu sau, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Người đàn ông nọ mặc áo choàng đen, trên mặt mang một chiếc mặt nạ sắt màu đen, cả người dường như hòa vào màn đêm, trong tay hắn cầm ma trượng, khoan thai từ trong rừng bước đến.
Hắn ta từ từ bước đến, có lẽ do khí thế trên người hắn khiến người khác chấn động nên không ai dám ngăn cản.
Một người mặc đồ đen lớn tiếng hỏi: "Các hạ là ai?"
"Ta là..." Người mặc áo choàng ngừng một lát, có lẽ hắn không muốn tiết lộ tên của mình hoặc có thể hắn chưa tìm ra tên của mình, hắn đáp: "Không quan