Trong đêm khuya thanh vắng, cả trại chìm vào trong giấc ngủ say, tiếng ngáy của binh lính xen lẫn tiếng côn trùng xung quanh, ánh trăng trong như nước, hình dáng của cành cây chiếu trên nền đất lưu lại một bóng đen nhè nhẹ run rẩy.
Trong lều của Lars, ánh đèn vàng mờ ảo duy nhất đã tắt, nghe thấy tiếng thở đều đều của người trên giường, Oledo mở mắt ra, hắn quay đầu nhìn người trên giường, bóng đêm mênh mang cũng không thể ngăn cản tầm nhìn của hắn, Lars ngủ không ngay ngắn, rất khó để tưởng tưởng ra vị công tước Lars ngày thường lạnh nhạt với người khác, nhưng lại bày ra bộ dáng của một đứa trẻ vào ban đêm, tứ chi giang ra hết cỡ, chăn bị cuộn thành một quả bóng mà giẫm dưới bàn chân.
Oledo lặng lẽ cười, hắn ngồi dậy, từ trên mặt đất tiến lại gần Lars, động tác của hắn không gây ra bất kỳ tiếng động nào nên hắn chưa kinh động đến ai cả.
Biểu tình trong lúc mơ ngủ của Lars nhu hòa hơn thường này rất nhiều, cậu bĩu môi, đôi mắt nhắm lại, hàng mi dài nhếch về phía trước tạo thành một vòng cung đẹp mắt. Bờ môi cậu rất mỏng, mũi cao và thẳng, Oledo vươn tay vuốt trong không trung vài ba cái, hai ba luồng ánh sáng vàng lóe lên, tựa như không có gì khác thường xảy ra.
Oledo vươn tay miêu tả dung mạo tinh xảo của Lars, từ trán cho đến khóe môi, cuối cùng Oledo cúi người, hôn nhẹ lên khóe môi của cậu.
"Tôi chờ em" Oledo kề môi sát tai Lars còn đang say ngủ, hắn gọi một tiếng: "Tiểu Bạch."
Hắn kéo tấm chăn bị Bạch Hi Vũ đạp dưới chân ra, giũ nó trong không trung, sau đó lại phủ lên người Bạch Hi Vũ.
Tầm mắt hắn dán trên hai chân của Bạch Hi Vũ, hắn biết cẳng chân của người này đã bị thương, để phục hồi thì cần Lộc Hương Thảo từ cực bắc và Hỏa Ngục Thủy từ cực nam. Hai nguyên liệu này tuy hiếm nhưng đối với Oledo không phải là không làm được.
Nhưng hắn không có ý định làm điều này, ít nhất là lúc này hắn không có ý định tùy ý thay đổi cốt truyện, vẫn là do bé ngốc trước mặt hắn làm phải việc hồ đồ, chỉ muốn đến một thế giới có thể thiêu chết người đồng tính nhưng không nhìn vào nhân vật công tước Lars mà cậu đã chọn.
Công tước Lars là một người cấm dục và lạnh nhạt, Nhưng sau này khi nhận ra rằng mình có thể đã thích Oledo, Lars còn chủ động câu dẫn vị nam chính đang giả dạng thành nô ɭệ này.
Oledo cực kỳ hài lòng với cốt truyện này, để đi đến bước cuối cùng, hắn sẵn lòng hết sức phối hợp với toàn bộ tình tiết trước đó của vở kịch.
Hắn đang định quay trở lại chỗ của mình, nhưng lại sợ một hồi nữa Lars sẽ kéo chăn xuống, cuối cùng dứt khoác nằm xuống bên cạnh và vòng hai tay ôm lấy cậu, Oledo nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.
Mà đêm nay, có một vài người đã định trước sẽ ngủ không yên, quốc vương mở mật báo của hắc y nhân, đọc từ đầu đến cuối không sót một từ, đến cuối cùng, là về sự xuất hiện đột ngột của người mặc áo choàng đen, quốc vương hừ nhẹ một tiếng, "Người mặc áo choàng thần bí sao?"
Hắn ta cực kỳ chắc chắn rằng người mặc áo choàng thần bí này thuộc về thế lực riêng của Lars, nếu không thì làm sao vừa khéo như vậy, đúng lúc ấy mà cứu Lars, còn nói cái gì mà luôn bảo hộ công tước Lars.
Lars thực sự không đơn giản.
Về khả năng bổ não đặc biệt của quốc vương bệ hạ, những người khác không một chút hay biết, hắn ta nằm trằn trọc trên giường, luôn cảm thấy ngôi vị của mình một ngày nào đó sẽ không giữ được, đến mức rất lâu sau vẫn không thể ngủ được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Oledo thức dậy trước Lars,