Dương Tư Thần ngồi lại ghế, mãi một lúc sau cô người hầu kia quay lại nói.
- "Thiếu Gia.
Em tìm mà không thấy tiểu thư đâu"
Dương Tư Thần bất ngờ đứng lên, anh không hiểu sao sau khi mình nghe nói như vậy thì lại cảm thấy khó chịu mà không biết lý do, anh nói.
- "Đi tìm khắp nơi cho tôi"
- "Vâng"
Tuyết Mai vội chạy đi tìm, cả ngày hôm nay Tuyết Mai cũng chỉ chú tâm vào công việc của mình nên không để ý là Lục Kiều Hân đã đi đâu.
Dương Tư Thần vẫn lạnh lùng lãnh khốc như vậy ngồi lại ghế, trong lòng nghĩ việc gì phải bận tâm chỉ vì một cô gái không rõ danh tính mà phải khó chịu trong lòng, con người anh trước giờ coi mạng người như cỏ rác sẽ không có chuyện quan tâm đến tính mạng của ai.
Mọi người hầu trong nhà bắt đầu đi tìm kiếm khắp nơi kêu muốn khan cả cổ họng mà không nghe cô hồi âm, nếu còn ở trong nhà nhất định sẽ dễ dàng biết vị trí.
Dương Tư Thần nói.
- "Không cần tìm nữa"
- "Thiếu gia, nhưng người vẫn chưa thấy cô ấy vừa mới mới hồi phục lại còn bị mất trí nếu đi lung tung bị người xấu bắt mất thì..."
Vừa nghe người kia nói đến đây lòng anh lại càng khó chịu hơn nữa, anh cũng không biết bản thân mình như vậy là sao chẳng lẽ anh đang lo cho cô...! Anh chỉ muốn đi tìm cô ngay lúc này.
Chân anh bất giác đứng dậy đi khắp nơi trong lòng vẫn luôn có một nỗi bất an không Tên...!Bên ngoài thì anh vẫn lạnh lùng với cô như vậy tỏ ra không quan tâm đến sống chết của cô nhưng vẫn không thể ngồi yên.
Một lúc sau cô bước từ trên tầng thượng xuống dưới nhà, hóa ra cô lên ngắm hoàng hôn lại bị vẻ đẹp đó cuốn hút tới nỗi ngủ quên lúc nào không hay, mãi lúc tỉnh dậy thì trời cũng đã tối đen cô nhẹ bước từng bậc thang trong đôi chân trần trắng nõn.
Hồi nãy vì ngủ quên mất nên cô không nghe gọi, bây giờ xuống căn nhà mọi người lại rất ồn ào kêu tên cô.
- "A tiểu thư kia rồi"
Tuyết Mai nhìn Lục Kiều Hân vừa đi xuống liền reo lên, mọi người hầu thở phào.
Dương Tư Thần chuyển từ trạng thái lo lắng sang vẽ mặt tức giận.
Lpục Kiều Hân nói.
- "Xin lỗi hồi nãy lên tầng thượng hóng mát nhưng ngủ quên mất"
Lục Kiều Hân vừa nói hết câu liền bị Dương Tư Thần chạy lên nắm thật chặt cổ tay cô kéo xuống nhà.
- "Á Đại Ác Ma, tay tôi đau quá"
- "Lúc trước tôi bảo cô thế nào.
Tôi cấm tuyệt đối cô được đi lung tung trong nhà cô có nghe không? Cô sau khi nhớ lại thì hãy rời đi ngay lập tức cho tôi mà không...!tôi sẽ điều tra xem cô là ai sau đó trả có về nhà mới được"
Dương Tư Thần bây giờ như một con quái thú được tăng cấp bậc level.
- "Đại Ác Ma Tôi xin lỗi.
tôi không nên làm phiền anh như vậy, tôi sẽ rời đi ngay"
Lục Kiều Hân đi thẳng ra cửa để đời đi Dương Tư