Hơi nước làm mờ đi mặt kính, cô khẽ chớp đôi mắt mị hoặc vô hồn giữa hai hàng lông mi còn ướt, làn tóc ướt được cô cô lấy khăn bông lau nhiều giọt nước còn đọng lại.
Trên cơ thể mặc một bộ đồ ngủ mầu trắng toát nhưng đôi phần lãnh đạm.
Những lúc như này có vẻ cơ thể cô yêu kiều hơn trước, cô đi trân trần bước lại phía giường nằm của mình.
Không hiểu sao! có lẽ mới tắm xong thì tinh thần con người ta thư thái hẳn.
Cô ngồi xuống giường, chiếc đệm vì lực của cô mà nhún xuống nhẹ nhàng, lúc này cô vớ ngay lấy chiếc điện thoại bên cạnh bấm bấm lướt lướt, tuy nhìn bên ngoài cô có vẻ là một quý cô xinh đẹp người người muốn lấy về làm của riêng thì người ta cứ nghĩ cô sẽ có rất nhiều người tán tỉnh trên điện thoại.
Nhưng không!...không hề có, điện tẻ nhạt đến phát chán đi.
Có lẽ cái suy nghĩ trong đầu của nhiều người đều giống nhau, người đẹp thì sẽ có hàng triệu hàng vạn người ngoài kia muốn tán nên sẽ không bao giờ đến lượt, cứ thế điện thoại cô ngày nào cũng vắng lặng không có nồi một cái Thông báo, nếu có cũng chỉ là những người thân thích như ba mẹ cô, đồng nghiệp như Lâm Hạ Thành chẳng hạn.
Tư tưởng của cô bây giờ cũng chỉ muốn bản thân là một bông hoa kiêu xa không thể ai với tới.
Tiền tài, địa vị cũng là những điều quen thuộc đối với cô nhưng với nhiều người ngoài kia là cả một vấn đề, nỗ lực dài.
Ông trời đã tạo hoá ra cô là một người vô cùng hoàn hảo, từ địa vị xã hội, sắc đẹp, danh tiếng nhưng mà cô cũng chẳng thấy vui cho nổi khi trong lòng lại cảm thấy trống vắng và cô độc.
Lau khô tóc ướt cô đem chiếc khăn lại nhà tắm vắt phẳng phiu trên thanh treo quần áo.
Nằm lại chiếc giường êm ái hồi nãy uỳnh thật mạnh, gối đầu lên chiếc gối mềm lại, bên cạnh còn có một chiếc gối ôm khá to và dài gần bằng chiều cao người cô.
Mùi hương sữa tắm nhẹ nhàng bay khắp phòng khiến con người ta cũng phải ngây ngất mà cuốn theo, cá là nếu người đàn ông nào không may đứng trong phòng cô thấy được cảnh này chỉ có nhỏ dãi tong tong cố mà chịu đựng.
Lục Kiều Hân đưa tay thon dài nuột nà lại phía chiếc đèn ngủ ở đầu giường tắt đi, không khí trong phòng trở nên yên lặng như tờ.
Thân hình trắng toát nằm như một bông hồng mỏng manh trên giường.
Cô nhắm mắt lại để ngủ nhưng chằn trọc mãi không thể ngủ được, cứ mỗi khi chuẩn bị vào cơn mơ cô lại tỉnh táo.
Nằm mãi cô cũng không tài nào có thể ngủ được, lăn qua lăn lại rồi hết gác chân ôm gối ngủ.
Trong màn đêm cô nhìn lên trần nhà lại cứ nghĩ đến cảnh Dương Tư Thần và Chu Linh Linh khoác tay nhau đi lên