- Dạo gần đây anh có thấy đau đầu, hay chóng mặt gì không?
Vũ Thần thắt cà vạt giúp anh, vừa nhìn thấy vết khâu trên trán anh ngay lập tức hỏi.
- Anh đã khỏi hẳn rồi.
Lục Hàm không để ý lắm, sờ sờ vết khâu đáp.
- Nhưng mà anh vẫn chưa nhớ lại hết cơ mà?
Vũ Thần vẫn chưa hết lo lắng nhìn nhìn vết thương của anh.
- Không sao cả. Dù có trí nhớ hay không, anh vẫn có thể sinh hoạt bình thường được mà.
Lục Hàm xoa đầu, an ủi cậu.
- Ừ... Nhưng mà chiều nay anh phải theo em đi làm kiểm tra toàn thân.
Vũ Thần vẫn không bỏ xuống được bất an của mình, chỉ đành đưa ra phương án có thể khiến cậu an tâm hơn, ít nhất trên mặt tinh thần là vậy.
- Được rồi, chiều anh qua đoàn em nhé?
- Vâng!
Vũ Thần vừa tới công ty, đã bị đoàn người chen ngộp bên ngoài cửa làm cho hoảng sợ.
- Sao nhiều phóng viên thế nhỉ?
Vũ Thần không nhịn được đứng ở một góc khuất lầm bầm.
- Sếp? Sếp đi làm lại rồi à?
Liễu Mạnh Trân xuất hiện từ phía sau đập một phát vào vai cậu.
- A! Mạnh Trân, con gái con nứa phải thùy mị nết na chút, đừng có đụng tay đụng chân như thế chứ!
Vũ Thần xoa xoa bả vai, lần thứ n nhắc nhở Liễu Mạnh Trân.
- Hì hì, em xin kiếu. Phải rồi, sao sếp lại xuất hiện ở đây? Sếp không biết dạo này sếp nổi tiếng lắm à?
Liễu Mạnh Trân hướng cậu trả lời cho có lệ, chuyển chủ đề.
- Không phải chuyện này đã xảy ra mấy ngày rồi à? Với cả, chuyện này thì có gì nổi tiếng được nhỉ?
Vũ Thần thắc mắc.
- Sếp à! Bây giờ toàn bộ thành phố này đều trông ngóng thông tin từ sếp đấy. Ai biểu tên khốn kia... Ừm, tiếng tăm vang xa đến vậy. Cơ mà sếp yên tâm đi, dù cho tên kia có mua bao nhiêu thủy quân đi nữa cũng không xoá hết cái danh háo sắc của hắn được đâu. Coi như là, trong cái rủi có cái may. Đi thôi, em dẫn sếp vào công ty.
Nếu không đi vào công ty bằng cửa trước được thì ta phải làm sao? Tất nhiên là đi bằng cửa sau rồi.
- Phù! Mém hồn toang rồi.
Liễu Mạnh Trân vỗ vỗ ngực mình, thở phào một hơi.
- Không ngờ phóng viên lại tinh ý đến vậy, suýt chút nữa là bị bắt rồi.
Vũ Thần chỉnh lại quần áo xốc xếch của mình, không nhịn được rùng mình.
- Dù sao cũng là chén cơm của người ta mà, không chịu khó làm việc sẽ không có lương mất.
Liễu Mạnh Trân rất đồng cảm với bọn người phóng viên. Không làm việc tốt sẽ bị đuổi việc, rất đáng sợ a.
- Vậy thì em nên cảm ơn vì có một người ông chủ dễ tính là anh đây đi.
- Vâng vâng, cảm ơn ông chủ vừa hiền lành vừa dễ tính cho em một mức lương thật cao a!
- Được rồi, tôi đến phòng của Chung Kỳ đây, em đi làm việc đi.
- Yes sir!
"Cộc cộc"
- Vào đi.
- Chung Kỳ?
Vũ Thần hé cửa nghiêng đầu nhìn vào phòng.
- Ồ, mày biết gõ cửa từ bao giờ thế?
Chung Kỳ vừa nhìn thấy Vũ Thần liền trào phúng.
- Mày... Mày bị sao thế?
Sao lại có cảm giác giống Tiêu Chân thế? Oa oa oa, cậu sợ đó nha.
- Má bọn mày! Bỏ lại mình tao với đống công việc này! Tao còn bình thường mới là không bình thường đó mày biết không hả???
Chung Kỳ tức giận quăng sấp tài liệu xuống bàn, nhìn thẳng vào cậu mắng lên.
- Cái... Cái đó, tại lúc đó tao có chút chuyện, nên là...
Vũ Thần ấp úng, không biết phải nên giải thich như thế nào.
- Được rồi được rồi, cái đó để sau đi. Đống này mày làm hộ tao cái, tao nghỉ một chút đã. Đã hơn hai ngày tao chưa ngủ đủ rồi đó.
Chung Kỳ xoa xoa trán, nhường lại chỗ ngồi của mình rồi đi vào căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Vũ Thần nhìn thấy vầng thâm dưới mắt của Chung Kỳ, âm thầm quyết tâm giải quyết hết đống công việc này giúp cậu. À quên mất, Tiêu Chân trở về chưa nhỉ?
Cậu lấy điện thoại ra nhắn cho Tiêu Chân một tin nhưng không thấy hồi âm, cậu chỉ đành thở dài giải quyết hết đống này trước.
- Ưʍ...
Chung Kỳ đứng trước cửa phòng nghỉ vươn vai, xoa xoa hai mắt của mình.
- Mày dậy rồi à?
Vũ Thần vừa lúc làm xong, ngẩng đầu lên nhìn Chung Kỳ.
- Ừ, không ngủ được nữa. Mày làm xong hết rồi à?
- Đã xong hết rồi.
Vũ Thần hớp một hớp cà phê, thả lỏng người ngã về phía sau.
- Ài, có đầu óc thật là tốt a. Được rồi, nói đi, mấy ngày nay mày đã đi đâu? Khi không lại nhắn tin với tao bảo mày muốn đi du lịch là sao?
Chung Kỳ ngồi xuống sô pha, nhấp một ngụm trà, ra hiệu Vũ Thần bắt đầu giải thích