- A? Anh đến từ bao giờ thế? Sao không gọi cho em?
Vũ Thần theo giờ hẹn bước ra khỏi công ty, liền thấy Lục Hàm đang đứng dựa vào một chiếc mô tô chờ bên đường. Cậu không chú ý đến đám đông đang đứng chụp hình bên cạnh mà chạy thẳng đến trước mặt anh.
- Từ từ thôi. Em chạy làm gì chứ?
Lục Hàm đưa tay bắt lấy cậu kéo vào lòng mình, giúp cậu chỉnh lại mái tóc bị gió làm rối lên của cậu.
- Hì hì, muốn gặp anh sớm hơn một chút a.
Vũ Thần cười híp mắt, nhào thẳng vào lòng anh dụi dụi làm nũng.
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Lục Hàm lấy chiếc mũ bảo hiểm đội lên giúp cậu.
- Sao hôm nay anh lại đi mô tô vậy?
Vũ Thần nhìn chiếc xe mô tô đen tuyền kia, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
- Xong chuyện theo anh đi đến chỗ này nhé. Anh có một nơi muốn cho em xem.
Lục Hàm thần bí trả lời.
- Được a!
Vũ Thần leo lên xe, hai tay ôm chặt lấy eo anh, kề sát vào bản thân lòng ngực anh.
Khi bước xuống xe, Vũ Thần vẫn còn chưa đã thèm nhìn chằm chằm chiếc xe. Thật sự muốn ngồi thêm một chút nữa a.
- Chúng ta vào thôi.
Trình tự thủ tục thì giống hệt như trước, cục máu bầm trong não của anh cũng đã tan ra được phần nào. Có lẽ sẽ không lâu lắm, anh sẽ khỏi hoàn toàn.
- Em đã yên tâm rồi chứ?
Lục Hàm vặn cho cậu một chai nước khoáng, không nhịn được nhéo nhéo má cậu hỏi.
- Vâng!
Vũ Thần nhìn qua bản xét nghiệm thêm một lần nữa, xác định không có vấn đề gì thì liền nở nụ cười thật tươi.
- Không bao lâu nữa thì anh sẽ có lại kí ức đó!
- Hửm? Hình như em rất mong anh có lại kí ức thì phải.
Lục Hàm hiếu kì hỏi lại.
- Đúng nha, em vẫn luôn muốn nghe về chuyện trước đây của anh a.
Vũ Thần hai mắt sáng rực nhìn Lục Hàm, tuy không thể có mặt trong thời niên thiếu của anh, nhưng mà cậu vẫn muốn nghe anh kể lại những chuyện khi đó.
- Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.
Lục Hàm nhìn nhìn sắc trời, nắm lấy tay cậu.
- Vâng.
Vũ Thần cũng không rút tay ra như lần trước nữa, cậu muốn tuyên bố cho mọi người biết, người đàn ông ưu tú này là của cậu a.
- VŨ THẦN!!!
Lục Hàm cùng Vũ Thần vừa đi được mấy bước, đã bị một giọng nữ the thé từ sau gọi vọng lại.
- A? Vũ Thanh Thanh?
Vũ Thần nghi hoặc quay lại, nhìn thấy người gọi mình là em gái cùng ba khác mẹ của mình thì tràn đầy ngạc nhiên. Nó làm gì ở đây giờ này?
- Vũ Thần! Anh giải thích cho tôi đây là sao hả?
Vũ Thanh Thanh thần khí bất bình nhìn cậu và Lục Hàm chỉ trích.
Vũ Thần còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Lục Hàm liền chỉ cho cậu chiếc máy ảnh đang quay lén bên cạnh tường. Này, đừng nói cô em gái này của cậu đang gài bẫy cậu đó chứ? Cơ mà... Em gái này, em có chắc là đang gài bẫy cậu không thế hả?
- Anh ấy là bạn trai tôi, hình như em đã gặp từ trước rồi thì phải. Sao bây giờ còn hỏi lại vậy?
Vũ Thần dùng khuôn mặt thiên thần ngây thơ vô số tội chớp chớp mắt nhìn cô. Hừ, diễn thôi mà, ai không làm được cơ chứ!
- Tôi không nói chuyện này! Anh nên nhớ bây giờ anh là người đã có hôn ước rồi đó! Anh mà làm như vậy thì nhà họ Mục coi chúng ta ra gì hả???
Vũ Thanh Thanh đầy lo âu khuyên nhủ cậu. Có điều, giọng điệu hơi sai sai một chút a. Cũng phải, hơn hai mươi năm qua, cô ả luôn nhìn cậu không vừa mắt, bây giờ muốn nói chuyện như một đứa em gái bình thường đối với anh trai. Ừm, Vũ Thanh Thanh vẫn chưa đạt đến mức độ đó đâu.
- Nhưng mà em gái này, hôn ước đó rõ ràng là do mọi người đồng ý chứ có phải anh đâu. Chưa kể, làm sao anh có thể cho con của em sinh ra mà không có ba được chứ?
Vũ Thần nhìn Vũ Thanh Thanh đầy đáng thương xen lẫn trào phúng. Tờ giấy xét nghiệm chình ình kia, cậu có muốn giả mù cũng không được a.
- Chưa kể em này, em cũng biết anh và anh ấy đã yêu nhau từ rất lâu rồi. Làm sao anh có thể có tư tình khác được chứ? Anh nói có phải không, Lục Hàm?
Vũ Thần không cho Vũ Thanh Thanh cơ hội, tiếp tục chặn miệng cô lại.
- Phải, gia đình cô có hiểu lầm gì thì phải. Chúng tôi hiện tại vẫn đang rất tốt, tôi cũng đang có ý định kết hôn với Vũ Thần rồi. Mong cô về nói lại với gia đình cô đừng làm phiền hai chúng tôi