- Anh làm như vậy không sao chứ?
Vũ Thần bị Lục Hàm kéo đến một góc khuất ít người, cậu nhịn không được hướng anh thì thầm.
- Không có gì, chỉ là một con cáo già muốn mượn sức mà thôi.
Lục Hàm cười khinh một tiếng, đau lòng vuốt ve hai má của cậu.
- Em không sao.
Vũ Thần nhu thuận ghé sát vào lòng bàn tay anh cọ cọ. Tuy cậu rất vui vì anh quan tâm cậu như thế nhưng... Cậu không muốn vì cậu mà anh gặp bất kì phiền phức nào cả.
- Thần Thần, anh là chồng em mà, phải không? Nếu ngay cả chồng của mình cũng không bảo vệ được, vậy anh còn làm chồng em làm gì chứ?
Lục Hàm nhìn bộ dạng ủ rũ của Vũ Thần liền ôm chặt lấy cậu dỗ dành. Giống như suy nghĩ của cậu, anh cũng không muốn cậu chịu bất cứ tổn thương nào khi ở cạnh anh cả.
- Được rồi, chúng ta còn phải tam dự buổi tiệc của người ta nữa. Không thể đứng mãi ở đây được.
Vũ Thần nhéo nhéo phần eo của Lục Hàm, xấu hổ lên tiếng nhắc nhở.
- Không cần quan tâm đến bọn họ làm gì. Dù sao cũng toàn là đám người bằng mặt không bằng lòng mà thôi.
Lục Hàm hừ lạnh không vui, nếu không phải vì muốn công khai với Vũ Thần, hôm nay anh cũng không muốn phí thời gian với buổi tiệc này đâu.
- Phải rồi, sao anh lại muốn công khai ở đây?
Với tính cách của anh, nếu muốn công khai thì chắc chắn sẽ tự mình tổ chức họp báo. Hừm, lại thêm một điểm đáng nghi a. Vũ Thần híp mắt, nguy hiểm nhìn anh.
- Cái đó... Là thuận tiện ấy mà.
Lục Hàm nhanh chóng suy nghĩ lí do đối phó, hoàn toàn là bộ dạng nói dối không biết xấu hổ.
Vũ Thần mắt cá chết nhìn Lục Hàm, coi cậu là con nít đấy à? Muốn tìm lí do cũng suy nghĩ lí do cho có lí một chút chứ hả?
'- Cảm ơn mọi người...'
Một tiếng loa lớn vang lên ở phía trước siêu thị Hàn thị, Vũ Thần đành liếc mắt nhìn anh một cái, tạm thời tha cho anh vậy.
- Chúng ta cũng nên đi ra thôi. Nếu để người khác phát hiện, sẽ nói chúng ta không lễ phép.
Lần này Lục Hàm không lên tiếng phản đối nữa, ngoan ngoãn để cậu kéo ra ngoài.
Vũ Thần kéo Lục Hàm đứng ở một chỗ không khuất, nhìn bộ dạng đắc ý của Hàn Vương khi trả lời phỏng vấn của phóng viên.
- Cho hỏi ngài vì sao lại muốn xây dựng thêm siêu thị ở chỗ này thế ạ? Nếu tôi nhớ không nhầm thì gần đây đã có hơn 3 cái rồi? Phải chăng là ngài có suy tính gì đó?
Câu hỏi này vừa vang lên, bầu không khí nhộn nhịp nơi đây ngay lập tức trầm xuống, Hàn Vương tức giận trừng người phương viên trước mặt, mọi người xung quanh cũng không có ai xen vào, ai nấy đều chờ xem trò vui.
- Xin ngài trả lời được không ạ?
Người phóng viên làm như không thấy bộ dạng tức giận tới đỏ bừng mặt mày của Vương Hàn, tiếp thục thêm dầu vào lửa.
- Đuổi hắn ta ra ngoài.
Một giọng nữ dịu dàng trong trẻo vang lên, đánh thức toàn bộ mọi người ở đây.
- Các ngươi điếc à? Đuổi hắn ta ra ngoài đi.
Một cô gái với mái tóc nâu, thân hình nóng bỏng đi đến trước mặt người phóng viên, nhíu mày nhìn đám người bảo vệ xung quanh ra lệnh.
- Vâng.
Hai tên bảo vênh gần nhất không nhịn được rùng mình, nhanh chóng lôi người phóng viên kia ra ngoài.
- Ba này, người như thế này thì cứ trực tiếp đuổi đi là được, ba tức giận với họ làm gì.
Cô gái quay qua Vương Hàn nở nụ cười, nháy mắt tinh nghịch với ông.
- Phải, là ba tức giận đến hồ đồ rồi. Cảm ơn con gái của ba.
Cường Hàn hướng cô nở nụ cười sủng nịch, xoa xoa đầu cô.
- Ba, hư tóc của con hết.
Cô gái tức giận nhưng vẫn để ông tùy ý xoa đầu mình.
- Giới thiệu với mọi người, đây là Hàn Mộng Hồng, là cô con gái út của tôi. Nó vừa từ Mĩ trở về.
Một số thanh niên tham dự buổi tiệc vừa nhìn thấy thân hình cùng nhan sắc của Hàn Mộng Hồng, liền nhao nhao đến chúc mừng trò chuyện với Hàn Vương.
- Ông ta có con gái?
Vũ Thần kinh ngạc hướng Lục Hàm thì thầm hỏi. Rõ ràng trong giới đều lan truyền rằng Hàn Vương chỉ có hai người con trai thôi mà, sao bây giờ lại lòi ra thêm một người con gái thế?
- Ừ, là con riêng của Hàn Vương. Nghe nói từ nhỏ đã bị đẩy ra nước ngoài, vì vậy không có mấy người biết sự tồn tại của cô ta.
Lục Hàm cúi đầu giải thích cho cậu. Khi nhìn thấy Hàn Mộng Hồng, anh cũng biết vì sao mấy hôm trước Nguyên Minh lại bảo anh nhất định phải tham gia buổi tiệc này. Nếu anh đoán không nhầm thì...
- Ba này, ba kêu con về để gặp vị hôn phu của con. Vậy vị đó đâu rồi?
Hàn Mộng Hồng ngó nghiêng xung quanh một lúc lâu, vẫn