Về đêm đứng trên tòa cao ốc, không khí mới lạ của căn phòng sang trọng như khiến người phụ nữ lẻ bóng hơn giữa ban công. Cô hít một hơi sâu, tay khẽ búng đầu điếu thuốc đang tự đốt mình. Hiện tại ở một vị trí mới, nghe rõ âm thanh của gió trời thì bản thân cô mới cảm thấy thật mệt nhọc. Sau khi nói chuyện với Dương Tử Hàn cô mới thấy mình chẳng ổn chút nào, bản thân luôn giấu đi điểm yếu nhưng lại tự nhiên bộc phát ra nó. Tưởng như một viên thuốc độc, dù có giấu kĩ tác dụng xấu thế nào khi tìm tòi thử nghiệm vẫn phát tán.
Dương Hiểu Tình hút một hơi thuốc, cô đang tự giải thoát mình trước khi người đàn ông quay lại. Lúc mới về thì anh có nói vài câu rồi đi tắm, căn hộ lớn này là nơi ở cũ của anh nên đồ đạc còn lại cùng nhiều. Nếu để ý sẽ thấy có rất nhiều bức tranh về hoa hướng dương, cô rất thích điều này. Dù không thể phủ nhận là thật nhưng cô cứ tạm cho là với anh trong thời gian qua, cô luôn có tầm ảnh hưởng.
Dương Hiểu Tình ngắm rõ sự xa hoa của phố xá, ánh mắt đắm chìm vào con đường hoa lệ. Ồn ào về đêm nhìn từ cao như một bức tranh sống động, chỉ ngỡ cái đã cảm nhận được hầu hết động tĩnh. Cứ như mấy cô gái chờ khách dưới đường, ở đâu cũng có nhưng nơi đây lại mang một sự mới mẻ. Con mồi vừa đắt lại ngọt thịt, theo như cảm nhận của cô thì bọn họ không quá sức tồi như mọi người đánh giá. Chỉ là kiếm sống thôi.
Chiếc eo nhỏ của Dương Hiểu Tình bỗng bị vồ lấy, tẩm lên lớp quần áo cô một mùi hương mới. Thứ vị man mát của bạc hà rất dễ dùng, lại có chút kích thích.
" Em lại hút thuốc rồi. " Trần Mặc Cảnh cọ người trần với chiếc khăn tắm quấn ngang hông sát người phụ nữ hơn. Hơi thở anh ấm áp ôm lấy vành tai nhạy cảm ấy, khi cô khẽ run lên nhưng vẫn bình tĩnh rụi điếu thuốc vào thanh sắt ban công, nhìn thôi anh đã thấy khó chinh phục.
Dương Hiểu Tình thở dài, hai tay nắm lấy đôi bàn tay ôm lấy eo mình. " Anh không thấy lạnh sao? Mặc đồ vào. "
" Cạnh em cũng thấy ấm rồi. "
" Anh gần đây hay nịnh nọt nhỉ? Không còn cọc cằn mấy. " Dương Hiểu Tình dựa đầu vào lồng ngực anh, ánh mắt ngước lên nhìn phong thái ôn nhu hiện hữu gần đây. Cô không rõ anh có phải liều thuốc an thần không? Nhưng hiện tại cô có thể gác lại mọi chuyện để hưởng thụ chút cảm giác ngọt ngào, có chút bay bổng trong tình yêu.
Anh nhìn người phụ nữ trong lòng, ánh mắt cô sống động hơn trước đây. Nó bắt đầu biết cười, biết bộc lộ cảm xúc chính thực của bản thân mà cô khao khát bấy lâu. Cánh môi anh khẽ gửi lên lần tóc mượt một nụ hôn, gần như muốn gửi cho người của mình chút bình an. " Vài ngày tới khi ở Anh, mong em thận trọng bước đi một chút. Kề cạnh tôi, đừng lơ đãng. Tuy mọi chuyện trong giới đã ổn hơn nhưng họ vẫn không ngừng cuộc săn. "
" Em biết, có vài chuyện vận chuyển vũ khí gần đây hơi khó khăn. Thượng Tần đã ngăn hết bốn tuyến đường dịch chuyển, anh giết Trần Tôn cũng là đắc tội với anh em ông ta. " Cô cau mày nói, đến cả từng câu đều có chút đề phòng cho chính mình.
Trần Mặc Cảnh khẽ cười, anh lắc đầu rồi ra tín hiệu bằng mắt. " Vào trong rồi nói. "
Dương Hiểu Tình lề mề nhấc mấy bước chân theo người đàn ông. Vào đến vào phòng ngủ của anh cô mới thấy rõ sự lạnh lẽo, không gian rộng lớn chỉ sơ sài vài món đồ cần thiết. Cô thở dài ngồi vào một góc chiếc ghế sofa, hai chân co lên tựa đầu vào gối nhìn mọi quang cảnh qua tấm kính sát đất.
Trần Mặc Cảnh cũng vô tư mặc thêm chiếc quần vào, dù sao vẫn lôi thôi đến nỗi lộ đã dòng chữ in trên cạp quần trong. Nhưng đó với phụ nữ cũng được coi là quyến rũ, cô nhìn đến mức mê mệt với đường nét cứng rắn đó.
" Em muốn tắm qua không? " Trần Mặc Cảnh ngồi xuống tự mình dùng khăn lau khô đầu.
" Được rồi, em không có đồ mặc anh đừng có dụ. " Dương Hiểu Tình mệt mỏi từ chối, ánh mắt vội vờ đi nhìn khung cảnh trước mắt. Nơi đây đúng là đẹp hơn những nơi cô từng sống, yên tĩnh, mộc mạc theo một ý nghĩa khác. Có thể là do bản thân cô hơi hướng nội nên hay muốn đặt mình vào một không gian cô độc, khi đó cô sẽ thương và sẽ ghét những thứ sai lầm nhỏ nhặt.
Cô quay đầu sang nhìn người đàn ông ngồi ghế đối diện, anh tỉ mỉ lau khô từng khẽ tóc còn ẩm. Đôi mắt tĩnh lặng thầm nghĩ đến chuyện gì đó, cô chưa hiểu lắm về anh nên rất muốn hỏi thêm. Nhưng rồi bản thân ngu xuẩn này sẽ hỏi gì? Cô chỉ sợ anh hiểu làm con người mình vì đôi lúc cũng có sơ xuất về biểu cảm, giống như buồn đến não lòng nhưng vẫn im lặng. Đôi khi cô hay thấy anh nhìn bóng lưng mình, anh đã hết lòng nhưng cô lại chừa một chút lại để phòng trừ sự tổn thương.
Dương Hiểu Tình nghiêng đầu, áp tai vào gối khẽ cười nhìn anh. " Anh có thấy điều gì khó chịu không? "
Trần Mặc Cảnh bỏ chiếc khăn ẩm sang một bên, anh nhìn sự lo nghĩ đầy thận trọng của người phụ nữ mà cánh môi khẽ cong lên. " Có. " Anh đứng dậy, vừa đi về phía cô vừa nói. " Nhưng chúng ta mới bắt đầu, em không cần phải nghĩ nhiều. Nếu thấy mình không tốt với tôi thì em bao dung quá rồi. Cô bé, không phải ai cũng phải thật lòng tất cả. "
Dương Hiểu Tình ngồi thẳng dậy, cô chờ anh ngồi xuống liền mượn tạm bờ vai trần. " Em nghĩ trong tình yêu chúng ta cần có đủ chân tình, không được nói dối. "
Anh lắc đầu. " Có những chuyện không nhất thiết phải nói, như cách em còn phòng trừ về tôi. Cái gì cũng có thời gian thay đổi, giờ em là của tôi. Có thể là mãi mãi, cũng có thể chớp nhoáng. "
Dương Hiểu Tình hạ ánh mắt xuống nhìn hai đôi tay ấp ủ lấy nhau, cô thấy rất yên bình nhưng lại có chút mủi lòng. Nhìn sự rộng lớn đầy chai sạn trên tay anh, cô chỉ biết nói về chông gai từng trải. Có vẻ như anh rèn luyện nhiều lắm, những đốp tay vốn nhĩa nhìn qua cũng thô kệch nhưng lại khiến cô yêu đến lạ. Yêu sự cố gắng, cách anh kiên cố không kể lệ nhiều như tâm tư của người phụ nữ.
" Em từng nhìn thấy một tương lai, khi đó em tự cho rằng mình là kẻ đáng thương rất. Thế rồi, tương lai khi đó chỉ có tiền, danh vọng và địa vị. " Cô thở dài, hai mắt nhắm lại. " Nhưng cuối cùng, em mới hiểu kẻ đáng thương thực sự là quên mất chính mình. Em muốn đàn hát nhưng lại trở thành một người chỉ cần tiếp xúc cũng bị ghét bỏ. Em quên mất cách xem trọng người xung quanh, chỉ bảo toàn tấm lòng mục nát. "
Trần Mặc Cảnh nhìn mái đầu trên vai mình, anh
không biết những gì mình đàn áp lên cô khi đó đáng sợ như vậy. Có thể vài câu nói tưởng như khiến khí chất trong cô mạnh mẽ hơn nhưng lại để nội tâm giằn vặt, nuốt chửng cả thực tại đến quá khứ vào đêm tối.
Cô lại khẽ cười, thân hình nhỏ bé trở nên bất động chỉ còn lại hơi thở đều đặn. " Có một người đàn ông rất ấm áp không hề như anh. Là một người trong sạch, nhiều bạn bè luôn tụ tập vui vẻ. Chỉ cần em đề cập đến vài chuyện anh ấy có thể khiến em cười. "
Trần Mặc Cảnh không nghĩ quá nhiều trầm tĩnh lên tiếng. " Em phải lòng người đó? "
Dương Hiểu Tình ngồi dậy, cô rụt hai tay lại rồi lấy bao thuốc trong túi quần ra. Ánh mắt cô khẽ cân nhắc suy nghĩ người đàn ông. " Không có. Anh ấy nói em vô cùng ích kỉ nhưng khó khiến người khác tách khỏi. Em chỉ biết suy nghĩ cho mình, để tâm hao sức vì một người đàn ông. "
" Vì tôi?" Trần Mặc Cảnh nhướn mày rồi lấy điếu thuốc mới được mồi lửa từ phía người phụ nữ. Anh ngồi xoay người lại vào góc ghế, mặt hướng ra không gian đô thị đắt giá trước mắt. " Thực ra thì nói sao nhỉ? Tôi cũng nghĩ thế, em không phải một người phụ nữ tốt, em luẩn quẩn với những suy nghĩ ngu xuẩn. Cả thanh xuân đen hiện tại em chỉ coi trọng tôi, em đau đến vậy nhưng vẫn nguyện vì một người."
Anh hút một hơi thuốc thở dài nhìn nụ cười không nghĩ ngợi của Dương Hiểu Tình. Cô vẫn không cằn nhằn mà vừa gật đầu, vừa châm điếu thuốc. " Có điều tôi vẫn muốn giữ lấy em. Em tuyệt hơn mọi người ở một điều. Khiến tôi yêu em là một điều đúng đắn. "
Người phụ nữ dùng hai ngón tay mới sơn một lớp bóng, kẹp lấy điếu thuốc trên miệng. Cô vội bật cười đưa tay lên xua mấy cái rồi cởi chiếc áo phông bên ngoài ra. " Anh biết việc gì phải không? Đừng nói khi khiến em đau đớn rồi theo dõi toàn bộ lúc em tức điên đấy. "
" Không sao, chúng ta điên thật mà. Kẻ bình thường có ai nhảy vào vòng xoáy trí mạng chứ? Sợ chết đái. " Trần Mặc Cảnh vội tiếp lời, ánh mắt chao đảo ngắm nhìn cơ thể trước mắt.
Người phụ nữ vừa nghe xong dùng tay che mắt cười, trông cô như vậy quả rất khác so với những gì Trần Mặc Cảnh biết. Anh chỉ biết ngồi nhâm nhi điếu thuốc, ngắm nhìn tâm trạng sâu trong cô. Cuối cùng cô xà đến chỗ anh, điếu thuốc trên tay được nới lỏng vô tư hạ xuống mặt sàn. " Ngu xuẩn? Anh có biết làm phụ nữ hài lòng không thế? "
Anh lắc đầu. " Em chẳng có gì tốt, ăn mắt nụ cười lúc nào cũng vụt qua một nỗi buồn. Tôi cũng thế. Nói chung quy về sự thật hai ta rất hợp đôi. "
" Anh cũng thế sao? Em nghĩ anh thông minh chứ? Ai cũng nói thế. " Dương Hiểu Tình rúc vào lồng ngực người đàn ông, cô nghe rõ nhịp tim đập chậm rãi của anh. Đôi môi anh im ắng đặt lên mái đầu cô, đôi tay khẽ chạm vai bờ vai nhỏ như một sự hối hận cầu xin tha thứ.
Trần Mặc Cảnh xoa xoa bờ vai có hai nhát chém sâu, nơi này anh từng để ý qua nhưng cô trang điểm che đi rất kín đáo. Dường như con người này trong lòng cũng hơi khó chịu, cô nắm lấy tay anh đặt trên vai. Đôi mắt vô hồn ngước lên nhìn anh nhanh chóng mang một chút ân điển nhân từ.
Trần Mặc Cảnh khẽ cười, lòng nghẹn lại. " Trần Thế Nhu nói tôi là đứa con trai tồi nhất ông từng gặp. Bố nói em và tôi đều ngu xuẩn, tự chà đạp lên tình yêu mà không chạy thoát. "
" Khi chơi bài cùng Dương Nhược Thiếu, ông ấy chỉ cười nói. Kĩ thuật của mấy kẻ lừa đảo như anh khiến con gái tôi nằm ấp như là bài trong tay áo anh vậy. "
Dương Hiểu Tình không trả lời mà ngồi dậy ngay ngắn, cô nhìn anh khá lâu cuối cùng mới lên tiếng. " Em từng nghĩ đàn ông cuối cùng sẽ chọn người yêu anh ta nhiều nhất. Cứ thế mỗi ngày em đều muốn biến mình thành con ở của tâm can, tự giết chết mình. " Cô thở dài nhìn ngắm trần nhà đơn sơ, đột nhiên cười thành tiếng trông rất thương tâm. " Sau này em mới hiểu dần, thực tại khác rất nhiều với suy nghĩ. Em cần cố gắng cho hiện tại, khi đó em sẽ quên anh. "
" Tình này. " Anh gọi cô, người vướn lên để điếu thuốc tàn gần hết vào chiếc đĩa để tách trà. " Mặc áo vào đi, lạnh rồi. "
" Hôn em đi. " Người phụ nữ mở miệng cất lời, ánh mắt mờ nhạt hướng về phía Trần Mặc Cảnh. Anh ấy cứ như một cái bóng năm xưa còn sót lại, đôi khi vô cùng ngọt ngào nhưng không thiếu sự thờ ơ. Rõ ràng anh rất thương cô, mỗi lần nhìn lén sự trầm tĩnh của cô đều không cất lời. Ngay cả cách xưng hô, thói quen với chữ tôi mãi bập bõm đứng trong câu thoại. Có vẻ họ nghe trông ngầu lắm, còn cô chỉ có nỗi sợ vướng lại.
" Em có phải có chuyện muốn nói không? " Anh hỏi, chân tay không đả động đến cô.
" Không nói không hôn. " Trần Mặc Cảnh đứng dậy, anh cúi người hôn lên mái tóc cô. Giống như cái ngày đi học chỉ sợ mưa lớn không về được, sự thấp thỏm sợ biến cố giữa chừng gần như khiến cô bộc lộ nỗi sợ đầy nguy hại của mình trước tương lai. Anh hiểu, chẳng bao giờ cô thích kể về sự đáng thương của mình. Nhưng cô cần anh hiểu và đừng lặp lại, thay với sự cảnh cáo thì giống cầu xin hơn.
" Ngày mai chúng ta sẽ bay sớm, vali cũng chuẩn bị ở nhà cũ. Ngủ thôi, anh sẽ hát cho em nghe. Không phải lo nghĩ, thư giãn nào. " Trần Mặc Cảnh luồn tay qua người Dương Hiểu Tình bế cô lên đi về phía giường ngủ.
Chưa kịp đặt người phụ nữ xuống cánh môi Trần Mặc Cảnh đã bị khóa chặt. Cổ anh dần bị kéo thấp xuống tiếp xúc với sức ảnh hưởng ngọt thanh, cô bấu víu lấy phần gáy anh cứ thế tiếp xúc với sức hấp dẫn trước mặt. " Cảnh, em sẽ không trốn tránh nữa. "
" Biết vậy thì tốt. " Anh bóp chặt lấy phần mông căng tròn của người phụ nữ, đặt cô xuống giường rồi lăn sang một bên. " Nói thật em rất thích nhạc của em, anh có cả bộ sư tập bản giới hạn đó. "
" Em cũng thích anh.. " Cô quay sang nhìn anh rồi thản nhiên mở lời.
Hết Phần 86