Dương Hiểu Tình bật dậy khỏi giường đi vào trong phòng tắm, từ đây cô có thấy anh đang nhìn mình ngay sau tấm kính trong suốt. Điều này thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên, chỉ là đây là lần đầu tiên cô ở trong phòng ngủ như vậy với một người đàn ông. Không kể đến với sự cuốn hút của anh thì khó tránh những điều bất đắc dĩ, nhưng bây giờ so với thời điểm ngày mai anh cũng vô cùng biết điều.
Người phụ nữ bóc chiếc bàn chải được bọc kĩ trong hộp nhựa của khách sạn thay vì dùng loại máy của Trần Mặc Cảnh. Cô vệ sinh cá nhân khá tỉ mỉ, thậm trí còn mất hai ba phút rửa mặt, còn anh thì làm ướt mặt rồi qua loa, chắc đến tối mới dùng sữa rửa mặt với nước ấm.
Việc gì đến cũng phải đến, Dương Hiểu Tình khẽ cau mày lắc đầu nhìn thái độ phấn khích của người đàn ông bên ngoài. Cô kéo rèm che xuống rồi cũng chẳng buồn nghĩ mà phải giải quyết nỗi buồn một cách nhanh chóng, trông mặt anh khi này cứ như muốn coi trọn khoảng khắc đó. Nghĩ đến thôi cả người cô cũng như nổi da gà, cô chỉ quên đi một chút định đặt mông xuống mà anh đã chê cười đắc ý. Nói ra thì cô cũng xấu hổ chết được.
" Em xong rồi đấy sao? " Trần Mặc Cảnh bỏ điện thoại sang một bên vô tư hỏi một câu khiến sự e thẹn của người phụ nữ không giấu nổi. " Ăn cho lắm vào." Anh lại nhiều chuyện xen vào một câu nữa, nhìn vẻ mặt nóng giận có chút dễ thương đó mà anh muốn đè xuống cấu xé. Thế mà chả hiểu sao cô đã ứa nước mắt một cách dễ dàng, răng cắn chặt lấy bờ môi đỏ mọng. Nghĩ đến mà anh muốn ôm bụng cười, mà cười ra đấy lại thương chẳng ai dỗ cô.
Dương Hiểu Tình xấu hổ đến mức muốn chạy vào lại phòng tắm, bụng cô cũng đang đau như vỡ trận mà anh nhơn nhơn. Tự nhiên nó lên cơn đau quặn lại cô mới quên chứ đâu phải muốn vậy, ê mặt chết được.
" Nhưng em đau bụng mà. " Dương Hiểu Tình thực sự không tức giận nổi mà ôm bụng ngồi xuống. Nếu là ngày trước cô còn lê thêm vài bước đến giường nhưng có anh như trở nên yếu ớt hơn. Nhìn sự lo lắng chớp nhoáng hiện lên mặt anh cô cũng đã thấy chút yên lòng, có thể là tâm can cứ vì vài điều nhỏ nhặt mà đã thành thỏ non giữa rừng sói dữ.
Trần Mặc Cảnh đi đến phía người phụ nữ đang ngồi bệt dưới sàn nhà, vẻ mặt cô đúng có chút xanh xao hơn nhưng không quá tệ như lúc tối. Anh không kịp nói gì chỉ ẩm cô lên giường. " Đã bảo em đi khám sao không nghe?"
Dương Hiểu Tình chẳng thèm trả lời mà cúi người về phía trước chờ anh kê cho mình chiếc gối phía sau.
" Em định làm lơ anh đấy à? " Anh vừa đi ra phòng khách tìm túi xách của cô vừa nói, thanh âm chững chạc đó đúng chỉ làm người khác thấy ấm lòng hết mực.
" Thì em nói anh đi khám mắt, uống thuốc.. Anh cũng đâu nghe. " Cô gái nhỏ bên trong nhanh chóng phản bác. Tuy nhiên cơn đau bụng cũng chẳng đỡ hơn là bao nên phải tự đặt gối lại nằm xuống nghỉ ngơi. Những lúc như này cô rất hay chìm vào giấc ngủ, cảm giác vô cùng sợ hãi.
Ngay sau đó, Trần Mặc Cảnh cũng quay lại với cốc nước ấm và viên thuốc giảm đau vẫn luôn có trong túi xách của người phụ nữ. Cô cũng đã mệt nên không nghe rõ tiếng chân anh, kể cả khi ngồi xuống cạnh giường cô cũng chẳng cảm nhận rõ. Anh xoa nhẹ đầu cô như một chút an ủi, giọng nói mang chút thâm trầm lo âu. " Ngồi dậy uống thuốc, tôi đưa em đi bệnh viện."
Dương Hiểu Tình phản ứng rất chậm, tấm lưng cô đã được người đàn ông đỡ nhưng ánh mắt đã lờ đờ không rõ phương hướng, thế rồi chỉ mất vài phút cô đã cố tỉnh táo hơn. Cô hít một hơi sâu, vẻ mặt tươi tắn trong nụ cười động viên anh. " Em nghỉ một chút là đỡ. Anh cứ lo quá. " Nhìn cô sau câu nói như có sức sống hơn, còn tự mình lấy thuốc uống để chứng minh điều đó.
Chỉ dừng lại có vài giây để ngắm nhìn con người trước mắt mà Trần Mặc Cảnh như bị sự mạnh mẽ đó ghim chặt lấy lồng ngực, trước giờ cô vẫn luôn vậy trong một căn phòng đơn độc thì ra sao? Anh không biết rõ cảm xúc đang chi phối mình là gì? Nhưng nhìn cô hiện tại xem, dù chỉ một chút cũng vô cùng chân thật, đó có vẻ như là hình bóng trước đây của cô. Vô cùng đáng thương, đáng hận nhưng anh không thể gào lên mà chỉ có thể lặng nhìn vẻ mặt đó, cô đã vứt bỏ tất cả những điều mình đáng có mà đợi anh, đến cả sự kiên cường bây giờ cũng dành cho anh.
" Em chắc chứ? " Trần Mặc Cảnh nhìn người phụ nữ nằm xuống, hỏi lại.
Cô gật đầu anh cũng chẳng nói gì thêm mà ngồi đợi cô chìm vào giấc sâu.
Qua đến sáng tình hình bệnh ngày càng theo hướng tiêu cực, Dương Hiểu Tình cũng giấu chẳng nổi mà chạy vào nhà vệ sinh khạc ra một đống máu. Nhìn anh khi đó đứng ngoài cô chẳng biết nói sao mà lau miệng khẽ cười. " Bệnh cũ. Bệnh cũ thôi."
" Anh điên à? Sao thế? " Thanh âm bình tĩnh của người phụ nữ như rơi xuống vực sâu của thảm họa, cô không dám tiến lùi nửa bước mà lặng người nhìn anh ném bình sứ xuống sàn gạch cẩm thạch. Âm thanh vẫn chói tai một cách khó nghe, anh như không kìm chế nổi cảm xúc cũng chẳng thể gào lên mà ngồi xuống sàn nhà ôm lấy con mắt. Cô khẽ hỏi anh. " Anh khóc à? "
Hình ảnh ấy như được một ngòi bút phác họa lên cả một không gian u buồn, mờ mịt không có ánh đèn cũng chẳng có sự quyền quý trong căn phòng. Tất cả trong cảm nhận của người phụ nữ vô cùng tối tăm, trông anh bất lực ngồi khóc tự nhiên lòng cô tủi lắm. Giống như vừa bị ai cắt đi một miếng thịt, vừa cắn dứt lại sợ đến mức không nói nổi một câu. Anh nói. " Tôi thương em quá.. Thương cho tâm hồn em quá.."
" Tôi hại em thật rồi. Tình ạ. " Trần Mặc Cảnh gạt nước mắt, ngước đầu nhìn ánh điện chói lóa mà cười khổ. Cuối cùng, đến giờ tình
cảnh mới rơi vào trạng thái éo le nhất mà anh nhận được, cô đứng không quá xa nhưng lặng mình trước anh không dám bước đến. Gia thế, quyền lực bó chặt cuộc sống này khiến chuyện tình cảm cũng chỉ lẽo đẽo trên chuyến đò nhỏ, mới vớt lên hạnh phúc lại bị dòng nước cuốn trôi ngược về miền thương tâm. Anh nhìn cô, vẫn hình bóng đấy vài năm trước đã thấy rõ sự kiên cố, giờ lại cứng nhắc hơn rồi về sau sẽ thế nào?
Dương Hiểu Tình cúi đầu xuống nở nụ cười khó xử, cô không biết mình đang nghĩ gì nhưng không muốn chìm mãi trong quá khứ. Có điều nói vậy đến cả nghìn lần thì hai người như mặt biển, lúc nào cũng có làn sóng lăn tăn tìm đến làm phiền. Cho dù có biết là nếu không tách nổi quá khứ thì sẽ khó hạnh phúc, chuyện này về sau không giải quyết lại càng khó sống. Thế rồi cô cũng quyết định ngồi xuống nhìn về phía anh, hai chân co lại, tay vòng lấy ôm gối. " Chúng ta là những kẻ sống nội tâm. Rất hiểu chuyện tình cảm nhưng chỉ biết chạy theo sự sắp đặt của số phận. Nếu ngày đó theo anh chắc em cũng bị Trần Tôn hại chết rồi.. Nhưng em vẫn hận anh, vẫn muốn chấm dứt chuyện này.. Rồi đâu đó lại luôn dành trọn tình cảm cho anh."
" Em hiểu chúng ta đều có lối giải quyết riêng, tốt cho bản thân, tốt cho đối phương. Nhưng không phải anh đã làm cho em rất nhiều điều sao? Dạy em cách phải đứng dậy, dạy em cách mạnh mẽ, đều là nhờ anh.. Thực ra em yếu đuối lắm, còn hay nổi tính điên lắm. " Cô ngắt lời thở dài. " Thế rồi anh cho anh được gì? Ngoài sự cô đơn.."
Trần Mặc Cảnh dựa người vào tủ để đồ, anh mệt mỏi với thân phận này đến mức muốn chết cho xong nhưng từ khi gặp cô chuyện đó vô cùng khó. Nếu anh bỏ cuộc chẳng khác nào giao mạng cho bọn chó săn, cũng chẳng có lựa chọn nào tốt hơn. " Em nghĩ cho anh nhiều rồi."
" Chỉ cần anh không đi một lần nữa, em sẽ chẳng có gì để trách móc anh đâu. Em muốn cưới anh." Dương Hiểu Tình quyết tâm mở lòng, cô muốn sống thật với mình một lần cuối.
" Vậy chúng ta cùng chữa bệnh, cùng cai quản nơi này.. Anh sẽ sớm đến đón em về nhà thôi." Trần Mặc Cảnh đứng dậy đi qua những mảnh vỡ, anh nhìn cô vươn tay chờ mình bế lấy mà vơi đi chút lo âu.
[... ]
Sáng hôm sau, thay vì có một chuyến bay thì Dương Hiểu Tình được đưa đến bệnh viện khám tổng quát.
Người phụ nữ phải trải qua khá nhiều cuộc xét nghiệm, thậm trí đến cả sức đi lại cũng chẳng còn nên được chuyển qua khám vào chiều. Thời điểm Trần Mặc Cảnh đã bay về nước để nói chuyện với đối tác giúp cô, bên cạnh giờ cũng chỉ toàn là người trong nhà nên cũng khá thoải mái.
Hàn Như Tuyết cũng vừa đến thay phiên cho Dương Nhược Thiếu thì thấy con gái thẩn thơ một góc ngoài ban công, bà như tức điên muốn la lên vậy mà nhìn thấy nó cười hỏi thăm lòng lại yếu mềm. " Khỏe khỏe.. Khỏe hơn cô. Chăm sóc cho mình sao mà lại lâm bệnh thế con bé này? "
Dương Hiểu Tình đi vào ôm lấy người mẹ vẫn còn tươi tắn đang tức giận, cô xoa xoa tấm lưng bà. " Mẹ này.. Con có sao không?"
Bà mẹ lặng đi không dám trả lời, tay cầm chặt lấy chiếc cặp lồng đựng cháo trắng mà run lên. Giọng cô nghe lắng vào tâm trí bà một sự chuẩn bị kĩ lưỡng, con bé muốn hỏi về tình hình bệnh án hiện tại của nó với một suy nghĩ tiêu cực. Chưa bao giờ nó xoa dịu lòng bà bằng cái ôm, cũng chưa từng yếu ớt đứng trước ban công bệnh viện với bàn tay trống rỗng. Mới nhìn thôi bà đã thấy khác, giờ cảm nhận rõ hơn thì bà mới nghẹn lại mà đưa tay kia vỗ nhẹ vào lưng đứa con. " Cô nói như sắp chết á. Sắp ung thư dạ dày luôn rồi, ăn đi đi.."
Dáng vẻ Dương Hiểu Tình có chút lo sợ, cô không nói gì thêm mà cười vui vẻ ngồi về giường chờ mẹ lấy cháo nóng. Cô biết rõ mỗi kì khám như này cô chỉ ăn cháo trắng để no bụng rồi chuẩn bị cho kì khám ngay chiều, mới đây một tháng khi đi khám tình hình cũng chẳng nguy kịch như giờ. Vậy mà một tối phá lệ đã khiến mọi thứ lật ngửa, vừa thấy buồn lại muốn cười lên cho sự ngu ngốc của bản thân.
" Ăn cháo đi con. Ăn cho khỏe." Mẹ cô đặt một cái bàn ăn nhỏ lên giường bệnh rồi đặt bát cháo lên đó, bà cứ nhìn cô ăn mà chẳng nói gì.
" Mẹ này. Mẹ có thấy anh ấy tốt không?" Dương Hiểu Tình ăn một miếng cháo rồi dừng lại hỏi mẹ.
Hàn Như Tuyết lắc đầu. " Cả hai đứa vốn dĩ chẳng tốt đẹp gì. Nhưng ăn đi khỏe mẹ còn làm đám cưới cho. Sáng đưa con đến đây nó xin phép rồi."
Người phụ nữ khẽ cười, vẫn vui vẻ với cơn đau đang xâm nhập cơ thể mình. Nghe thôi cô đã có đủ động lực để khiêu chiến với những tế bào virus trong cơ thể, mặc dù đã ăn không nổi nhưng vẫn cố ăn thêm vài miếng rồi nghỉ ngơi.
Cả ngày hôm đó, Dương Hiểu Tình hát cho mẹ cô nghe rất nhiều.
Lúc nào cũng chỉ xoay quanh một vấn đề giúp bản thân luôn thoải mái nhưng có tính trước đến đâu thì người phụ nữ khi nằm xuống vẫn có nhiều chuyện để nghĩ, cô vẫn lo sợ điều gì đó ập đến. Tuy nhiên cũng không thức không được lâu mà bị cơn đau thúc dục đến giấc ngủ, trước khi vào giấc cô vẫn nhắn cho anh một tiếng. " Em khám rồi, cũng không ổn lắm nhưng đỡ đau rồi.. Nhớ anh.."
Hết Phần 87