Dương tuấn vũ cũng không ở bên vân tú lâu hơn được, hắn còn phải về viết đơn xin bảo lưu 1 năm, hắn dự định trong vòng 1 năm này sẽ mang đủ chức tước về để không một kẻ nào có thể uy hiếp được những người thân của mình nữa.
Trước khi đi hắn vẫn cần phải hoàn thành nốt các máy móc, thiết bị của nhà máy thủy sản, nhưng thời hạn tuyển quân chỉ còn chưa đầy 2 tuần, chưa kể hắn còn phải đi tới nơi đó hỏi ông ta xem có thể giới thiệu hắn được không đã.
Nhưng chắc chắn viện này không phải dễ, vì dù sao mỗi quân doanh đều có bộ phận các chiến sĩ nòng cốt để cứ mỗi năm tới dịp này là lại tham gia duyệt quân, hắn là người chen ngang thì không có lý gì lại được ưu tiên cả.
Việc tham gia quân đoàn này đối với hắn thì có thể là tình thế bắt buộc nhưng đối với những người lính đó thì lại là niềm tin, sự tự hào cá nhân và còn vì cả danh dự quân khu của họ nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn quyết định phải đến nói chuyện với lão tướng quân một tiếng đã, sau đấy sẽ lựa thời gian để sắp xếp công việc.
Dương tuấn vũ lái xe về nhà, hắn vẫn chưa nói với bố mẹ việc sắp phải ra đi, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, hắn chở mai tuyết yên lên hà đô.
Trên đường đi, mai tuyết yên nhận thấy anh mình có chút khác hơn mọi ngày, từ lúc anh từ nhà chị vân tú quay về đã như vậy rồi, chỉ là anh không nói thì cô cũng không tiện hỏi. nhưng cứ nghĩ dạo gần đây lên hà đô học hai anh em cứ xa cách nhau hơn, tuy tình cảm anh em thì vẫn không thay đổi nhưng cũng phải vài ngày cô mới gặp anh một lần, mà đấy cũng toàn là cô sang phòng anh mới gặp được.
Nghĩ loanh quanh, cuối cùng cô cũng quyết định hỏi:
- anh! anh đang gặp chuyện gì hả?
Dương tuấn vũ đang nghĩ đến chuyện khác, nghe cô hỏi như vậy mấy lần mà cũng không để ý, mãi khi mai tuyết yên vỗ vai hắn thì hắn mới nghe thấy:
- em hỏi gì anh cơ? xin lỗi anh không để ý.
- như vậy chứng tỏ anh đang gặp chuyện khó nghĩ rồi, sao hả? có tin vào em gái anh không?
Hắn với tay sang ghế phụ véo má cô:
- em nói linh tinh gì đó, anh tất nhiên là tin em rồi. đúng là chuyện này hơi rắc rối thật, nhưng trước sau gì em cũng biết, anh sắp xin nghỉ học để đi lính. ừm, đúng hơn là bảo lưu 1 năm.
- cái gì? em đâu có thấy mẹ nói có giầy báo nghĩa vụ quân sự đâu?
- à, đây không phải là đi nghĩa vụ quân sự. cái anh muốn nói chính là gia nhập một đội quân đặc biệt của quốc gia mình.
Nghe chữ “đội quân đặc biệt” thì người không biết nhiều về quân đội cũng sẽ hiểu đây là một công việc nguy hiểm, cô đang định nói thì hắn đã chặn lời:
- anh biết em sẽ phản đối. khi nãy vân tú cũng nói với anh rồi, nhưng chắc chắn đây là cách duy nhất, em hiểu chứ?
- anh đang gặp rắc rối gì sao? với tính cách của anh chắc chắn sẽ không chạy trốn, mà anh lại là người thích bay nhảy nên càng không thể vào quân đội vì thích làm quân nhân. đội quân đặc biệt? nó cho anh thứ gì mà bây giờ anh còn không có?
- quyền lực.
Mai tuyết yên nghe thấy anh trai nói như vậy thì cô thoáng hiểu ra không ít chuyện. đừng nghĩ cô suốt ngày chỉ ăn học và tập luyện diễn xuất mà không hiểu gì.
Từ lúc biết anh thành lập công ty tới khi biết anh mình có một tổ chức hoạt động bí mật thì cô đã biết những thứ anh ấy làm không đơn giản.
Sau lưng một tập đoàn hùng mạnh không thể nào không có những áp lực, những cuộc tranh đấu giữa quyền lực chính trị và tài chính. nhưng xưa nay quyền vẫn luôn là thứ đứng cao nhất, anh cô làm được thành công to lớn như ngày hôm nay mà không vấp phải quá nhiều cuộc chèn ép ngầm đã là may mắn rồi.
- em biết mình không thể khuyên anh từ bỏ được, vì thế em sẽ giúp anh một phần, việc thuyết phục cha mẹ anh cứ giao cho em. vậy bao giờ anh đi?
- cảm ơn em gái của anh. anh tính lát nữa sẽ đi hỏi cụ thể, nhưng nếu được chắc sẽ chỉ vài tuần tới, thậm chí có thể chỉ vài ngày tới.
- gấp như vậy à?
- ừ.
- vâng. nhưng anh phải hứa nếu có thời gian rảnh nhớ về thăm cha mẹ và em đấy.
- tất nhiên rồi, anh còn phải canh chừng xem có con ong nào hay vo ve quanh em nữa không chứ?
Anh không thể để em gái của dương tuấn vũ này lấy một tên tầm thường được.
- ài. em lại chỉ muốn lấy một người chồng bình thường là được rồi, nếu mà lấy một người tài giỏi như anh thì chắc cả năm chả gặp nhau được mấy lần quá. nói vậy em lại thấy khổ thân chị vân tú.
- này này. em đừng đả kích anh như vậy. ở nhà nhớ chăm sóc cha mẹ giùm anh. còn em lớn rồi, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, tập luyện cũng phải có thời gian nghỉ ngơi hợp lý.
- vâng, điều đó là tất nhiên rồi. mà trước khi đi anh phải qua chào cha mẹ đấy, ài, không biết hai người sẽ khóc lóc, đau buồn trong bao nhiêu lâu đây.
…
Hai anh em đã lâu rồi không ngồi nói chuyện với nhau lâu như vậy, cảm giác thân thiết ấy đúng là khó diễn tả thành lời. mai tuyết yên nói mạnh miệng như vậy nhưng cô cũng len lén lau nước mắt, cô cảm thấy anh mình thật sự quá khổ.
Dương tuấn vũ tất nhiên biết cô em gái nhỏ đang khóc, nhưng hắn cũng cố gắng giả