Dương tuấn vũ đến cửa doanh trại ngay lập tức có 2 đồng chí quân nhân đang trực gác cửa chặn lại hỏi:
- xin chào đồng chí, đồng chí có việc gì ?
Dương tuấn vũ bây giờ mới nhớ ra là mình không có cách nào để liên lạc với lão tướng quân, mà hắn còn chưa cả biết được tên của ông ấy nữa chứ đừng nói là cách liên lạc. hắn chợt nhớ ra trung tá trần bình nên đáp:
- tôi là dương tuấn vũ, có chuyện muốn gặp trung tá trần bình của lữ đoàn tăng – thiết giáp 408. phiền đồng chí báo tin cho trung tá bình là anh ấy sẽ biết tôi. cảm ơn.
Thấy người thanh niên trẻ này cũng có không ít khả nghi, vì nếu bình thường đã là người quen thì sẽ gọi điện liên lạc trước rồi, như vậy quân nhân ở trong sẽ đánh tiếng với bên trực gác cửa họ sẽ biết và không gây khó dễ.
Nhưng cậu ta lại khác, có vẻ như biết một người tên trần bình công tác ở đây thật nhưng không quá thân thiết. tuy vậy, cách nói năng giao tiếp rất từ tốn và lễ phép nên hai đồng chí quân nhân cũng không muốn làm khó hắn, cứ báo một tiếng biết đâu người ta có việc cần gặp thật.
Một đồng chí vẫn tiếp tục đứng gác, đồng chí còn lại vào quầy trực gọi điện liên lạc vào trong, sau khoảng 5 phút thì người này đi ra gật đầu nói:
- trung tá trần bình nói phiền cậu đợi thêm một lúc, đồng chí ấy sẽ ra đón cậu.
- vâng. cảm ơn đồng chí.
- ừm. không có gì, lần sau nếu có hẹn trước thì tốt hơn đấy.
- đã rõ.
Thanh niên trực còn lại thấy đồng nghiệp nói vậy thì cũng không nghi ngờ nữa, nhưng tính tò mò lại lên cao, hắn hỏi chơi:
- cậu nhóc này quen anh trần bình thật à?
Người kia nghe bạn hỏi vậy thì nhìn về phía dương tuấn vũ một chút sau đấy ra hiệu cho bạn mình đi vào buồng trực, tới khi đủ thấy ổn rồi mới nói:
- có quen, nhưng nghe giọng anh ấy nói qua điện thoại thì có vẻ cậu thanh niên này có chút đặc
Biệt.
- đặc biệt?
- ừm, tôi nghe thấy anh ấy dặn là bằng mọi cách giữ cậu ta lại đừng đỉ cậu ta đi đấy.
- chết. nếu thế sao cậu không khống chế cậu ấy lại, mau ra kẻo không kịp.
Biết hắn hiểu lầm ý mình, người lính gác kéo tay đồng nghiệp lại rồi nói:
- không phải là ý đó, giọng của trung tá bình khách sáo chứ không phải là mang sắc thái gặp kẻ địch. nên đây chắc là một người quan trọng mà anh ấy hoặc cấp trên cần gặp mặt. ừm, chính là như vậy đó.
- thật à?
Người này nghe bạn nói vậy thì hơi giật mình, hắn ta nhìn qua khe cửa về phía cậu thanh niên trẻ vẫn đang đứng dựa vào xe đợi chờ kia “rốt cuộc đây là ai nhỉ?”.
Dương tuấn vũ đứng ở xe đợi, hắn không biết đang có hai người thầm quan sát mình rồi bàn tán, nhưng nếu biết hắn cũng chẳng rỗi hơi mà quan tâm lắm. quan trọng nhất chính là trần bình đã chịu ra gặp hắn thì mọi chuyện có thể thuận lợi hơn một chút rồi.
Nhưng hắn cũng chẳng ngờ được anh ta sẽ nói tự thân anh ta ra đón, hắn biết mình có vẻ được lão tướng quân chú ý nhưng không đến nỗi phải khách sáo như vậy, “chẳng lẽ là có chuyện gì khác?”
Hắn cứ ngẩn ngơ suy đoán mà chẳng biết thời gian đã trôi qua rất nhanh, thoáng cái, hình bóng trần bình đã xuất hiện trước cổng doanh trại.
Dương tuấn vũ thoáng chỉnh đốn lại cảm xúc, hắn đứng nghiêm giơ tay chào:
- chào trung tá.
Trần bình nhìn thấy hắn vẫn còn đứng đây thì thở ra một hơi, anh ta đã phải vội chạy lấy xe chở cấp tốc ra đây, bây giờ nhịp thở vẫn còn hơi gấp một chút, anh ta giơ tay chào đáp:
- chào đồng chí. xin lỗi đã để cậu đợi hơi lâu.
- không có gì ạ. là tôi phải nói xin lỗi mới đúng, hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn gặp lão
Tướng quân.
Trần bình nghe thấy thế thì hơi ngẩn ra, sau đó hắn ta như nghĩ đến thứ gì đó, rồi gật đầu:
- ồ, cũng thật trùng hợp, lão tướng quân vừa triệu tập cuộc họp, sau khi mọi người tan họp còn nói với tôi nhanh chóng tìm cách liên lạc với cậu, nói lão tướng quân có chuyện muốn gặp.
- ồ, như thế thì tốt rồi. phiền anh phải đích thân ra đón, tôi hơi ngại.
- không có gì. mau đi thôi, lão tướng quân mà biết cậu đến thì chắc sẽ vui lắm.
Dương tuấn vũ được phép lái xe qua cửa, hắn chở trần bình tới khu để xe cho khách sau đấy cả hai cùng đi xe chuyên biệt chạy về phía trung tâm quân khu, tới căn nhà đơn sơ làm bằng trúc, nơi lão tướng quân đã gặp hắn lần trước.
Sau tiếng gõ cửa và thông báo của trần bình thì hắn nghe thấy giọng nói khí thế vẫn không suy giảm, vẫn quen thuộc:
- mời vào.
Khi cánh cửa mở ra, dương tuấn vũ vẫn thấy ông già này vẫn mặc bộ quần áo xanh lục của quân đội, vẫn ngồi trước cái bàn gỗ và đang đọc tài liệu gì đó. thấy hắn xuất hiện ông ta hiện nụ cười thâm thúy rồi gật đầu chỉ xuống chiếc ghế đối diện:
- đã tới rồi. ngồi xuống đi.
- vâng.
Dương tuấn vũ ngồi xuống, trần bình lại như lúc trước bắt đầu chuẩn bị pha trà thì lão tướng quân nói:
- bình, hôm nay để cậu ấy pha trà đi, ài, lâu rồi ta cũng chưa được uống trà của cậu ta pha.
Dương tuấn vũ thầm bĩu môi khinh bỉ, ông ta nói như vậy người ta nghe lại tưởng hắn thường xuyên làm chân pha trà cho ông, trong khi hắn mới nổi hứng pha trà một lần khi đó. nhưng dù sao lần này đến là có việc cầu cạnh người ta nên hắn không thể lên mặt được.
Ấm trà nhanh chóng qua đôi tay hắn đã ra thành phẩm, hương trà thơm mát thoang thoảng trong không khí, lão tướng quân vuốt râu gật đầu:
- tốt lắm, cái mùi hương vẫn rất tốt, mặc dù loại trà này là loại khó pha ra hương thơm, nhưng còn
Kém hơn loại trà lần trước một chút, vậy mà cậu cũng hoàn thành rất xuất sắc.
Dương tuấn vũ vẫn từ tốn rót trà, hắn hỏi:
- lão tướng quân ở nơi thâm sơn nhưng có vẻ tin tức còn nhanh nhạy hơn ở bên ngoài nhỉ? vậy là
Ngài đã biết tôi đang gặp chuyện gì rồi. chậc. như vậy cũng đỡ tôi phải kể lể phiền phức.
Lão tướng quân khẽ thổi chén trà rồi nhấp một ngụm, ông ta gật gù chẳng biết vì trà ngon hay vì dương tuấn vũ đoán đúng.
Dương tuấn vũ thầm cười khổ, đúng là một khi yếu thế thì luôn thấp hơn người ta một cái đầu, hắn chuẩn bị lên tiếng thì lão tướng quân giơ tay