P/s: rất cảm ơn bạn quangloc8388 đã tặng 10,000 đậu cho truyện nhé.
...
Sáng sớm hôm sau, dương tuấn vũ tiếp tục duy trì thói quen chạy bộ buổi sáng từ những ngày mới bắt đầu tập luyện cho tới nay.
Dậy sớm, chạy bộ giúp cơ thể trao đổi chất tốt, thải bớt độc tố tích tụ một đêm, đồng thời cũng là bước khởi động toàn bộ các cơ quan để sẵn sàng chinh phục một ngày mới.
Cho đến hiện tại, việc chạy bộ đã không còn mang lại cho hắn quá nhiều lợi ích về mặt sức khỏe nhưng mỗi khi chạy là hắn lại cảm thấy tinh thần thư thái, hít thở không khí trong lành của đất trời khiến dương tuấn vũ cảm thấy tỉnh táo hơn.
Sau khi đã chạy được khoảng 50km thì hắn quyết định quay về, mọi thứ đáng lẽ cứ đơn giản như vậy cho tới khi hắn thấy một người đang ngồi xe lăn và được một người khác đẩy về phía cửa nhà mình. có chút ngạc nhiên, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn được rõ người đang ngồi xe lăn là ai thì gương mặt nghiêm túc khẽ giãn ra, hắn bước tới gần.
Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông đang căng thẳng, gương mặt có chút lo lắng cùng chút đau đớn bỗng như theo phản xạ quay lại nhìn theo hướng phát ra tiếng động lại gần mình.
Khi hắn nhìn về phía đó thì thấy một người thanh niên cao lớn, cả người đổ mồ hôi ướt thẫm chiếc áo phông, cơ thể toát ra khí thế không giận mà tự uy, mặc dù trên môi đang nở một nụ cười thân thiện khiến hắn cảm thấy vui mừng, nhưng trong lòng vẫn luôn tồn tại cảm giác kính trọng.
Hắn hơi cúi đầu nghiêm giọng chào:
- chào đội trưởng.
Dương tuấn vũ thấy hắn thì hơi ngạc nhiên, nhưng cũng có thể đoán được ít nhiều. gật đầu đáp lại:
- lập hàn, tới rồi. tốt lắm. đi vào trong thôi.
Thấy hắn vẫn còn ngại ngùng về việc bản thân đã là một người tàn phế, dương tuấn vũ vỗ vai:
- đừng suy nghĩ quá nhiều, mọi việc đâu sẽ có đó.
Lập hàn quay về phía người đẩy xe phía sau rồi khẽ gật đầu:
- cảm ơn. cậu có thể đi rồi.
- bạn anh đến rồi à? thế em xin phép nhé. anh có một người đội trưởng tốt đấy. cố lên nhé, cuộc sống còn nhiều thứ để hi vọng lắm.
Vẫy tay chào hai người, cậu nhóc trong lòng vẫn đang nghi hoặc, hắn nhìn thấy người đàn ông mặc áo phông này có chút gì đó rất quen mà mãi không nghĩ ra đã từng nhìn thấy ở đâu.
Dương tuấn vũ nhìn theo bóng lưng đó rồi hỏi:
- người quen của cậu sao?
Lập hàn lắc đầu:
- cậu ta là học sinh trường vĩnh hà nhất đó, khi tôi được người ta đưa xuống điểm bus ở vĩnh hà thì gặp được. bất chấp muộn học cậu ấy vẫn đưa tôi tới nhà đội trưởng.
- ồ, cậu nhóc này được đấy. lập hàn, cậu biết tên người ta chứ? tuy làm việc tốt không mong nhận được báo đáp nhưng cho mầm non tốt cơ hội phát triển là việc làm có ích cho nước nhà đấy.
Lập hàn nhìn theo hướng đó vẫn chưa quay đầu lại, hắn nói:
- phi hồng. cái tên thật đặc biệt. tính cách nổi loạn nhưng bản chất không phải người xấu. cơ thể rèn luyện thể thao tốt. thông minh, nhanh trí.
Dương tuấn vũ nghe những lời nhận xét của lập hàn thế thì hơi ngạc nhiên. trước đây hắn rất ít nói, sau khi bị tàn phế thì càng ít mở miệng, người để hắn đánh giá cao và giành nhiều lời khen như vậy không có bao nhiêu.
- triệu cơ, em tìn thông tin về cậu nhóc này xem.
- vâng, chờ em một lát.
Trong lúc triệu cơ tra cứu thông tin, dương tuấn vũ mở cửa rồi đẩy hắn vào nhà. mặc dù hắn khá ngại vì bộ dạng không ra sao của mình nhưng đội trưởng đã nói là quân lệnh khiến hắn không được phép chối từ.
Đúng như những gì dương tuấn vũ dự đoán, lập hàn vì không muốn ở trong quân làm kẻ phế nhân, đồng thời cũng không còn nơi nào để đi, cha mẹ hắn đã hi sinh trong cuộc chiến tranh biên giới phía bắc những năm 1980-2981. hắn lớn lên dưới sự chăm sóc của người bà, nhưng trong một đợt thương hàn đã tàn nhẫn cướp đi của hắn người thân cuối cùng này.
Lập hàn nhập quân tới nay đã 34 năm, càng huấn luyện hắn càng trở thành người ít nói, sống khép kín, đồng thời cũng chưa từng có ý định lấy vợ, mặc dù không ít lần được lãnh đạo và chiến hữu trong quân thúc ép.
Vì thế sau khi biết mình không thể ở trong quân nữa, hắn đã vô cùng suy sụp, may cho hắn là lúc đó dương tuấn vũ đã ném ra một sợi dây thừng nếu không hắn đã chết đuối trong tâm trạng u ám rồi.
- đã tra ra. phi hồng, tên họ đầy đủ là hoàng phi hồng, cao 1m76, hiện tại 17 tuổi học lớp 12d trường vĩnh hà nhất, thành tích yếu kém toàn diện, trong lớp luôn ngủ gật, nhưng mỗi khi thi tổng kết xét lên lớp thì luôn vừa khéo đủ điểm. là đại ca đầu gấu của trường, đã có tiền sử 3 vụ xô xát với học sinh khóa trên, một lần vì đàn em bị bắt nạt, một lần vì có kẻ nhục mạ hắn, một lần vì có kẻ ức hiếp bạn nữ cùng lớp.
Dương tuấn vũ nhíu mày, hắn không nghĩ cậu nhóc kia lại có quá khứ “hào hùng” như thế. hắn hỏi:
- cậu ta sống cùng ai? hoàn cảnh ra sao?
- hiện tại sống cùng mẹ. theo tin tức thu thập được từ người xung quanh, gia đình cậu ta trước kia cũng khá giả, nhưng sau đó cha cậu ta lại sa vào con đường cờ bạc, gái gú, cuối cùng là bị xử ngồi tù chung thân vì tội buôn bán ma túy.
Mẹ cậu ta trước đây làm nhà máy dệt sợi, sau đấy nhà máy giải thể đúng lúc gia đình gặp khó khăn, nên đã nghỉ việc lấy chút tiền hưu non để trả nợ. rồi sau đó bỗng dưng gia đình này phất lên, được hai