Dương tuấn vũ cũng không để những hình ảnh đó làm bẩn mắt mọi người, hắn ta tắt video. sau đó cười lạnh nói:
- phó giám đốc quảng thấy vui vẻ ở hành lang công ty rất thích thú phải không?
- tôi..tôi..
- ông không cần nói gì nữa. tôi chỉ hỏi ông, ai là người đứng sau vụ này? nếu biết điều chút, thì sẽ không bị giam quá lâu.
- thư thư .. cô ấy cũng chỉ bị người ta ép buộc thôi, tôi chắc chắn như vậy.
- cô ta có bị ép hay không thì tạm thời không bàn tới. anh nói xem cô ta làm ở công ty nào? ai cài người vào công ty? nếu anh không nói tôi vẫn sẽ tìm ra được như thường. tôi có hình cô ta mà.
- tôi nói, tôi nói, anh đừng làm hại cô ấy, cô ấy đang có thai con của tôi, xin anh… xin anh rủ lòng thương.
- ồ, thế thì phải xem anh có thành thật không đã.
- nhưng cô ấy nói, nếu mà vụ này lộ ra cả nhà cô ấy sẽ bị giết. tôi …
mọi người nghe thấy như vậy thì biết chuyện này không phải chỉ là cướp đoạt tài sản đơn giản. chắc chắn có kẻ thấy thịnh thế đang đi lên mạnh mẽ mà gây rối. rất có thể những văn kiện quan trọng ở phòng vân tú cũng bị chuyển đi rồi.
vân tú cũng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề. cô rất lo lắng. boss đã rất tin tưởng giao cho cô công ty, vậy mà lại xảy ra sự tình này.
- được rồi, văn phòng này đã được tối bảo mật, sẽ không lọt được thông tin ra ngoài, điện thoại của mọi người cũng đã mất tín hiệu từ khi đoạn băng này được chiếu lên. vì thế anh có thể tin tưởng mà nói ra. tôi đã cho người bảo vệ nhà của cô ta rồi.
- vậy thì tôi nói. cô ấy đang làm ở công ty pakinson, tuy nhiên người bắt cô ấy làm việc này lại là một kẻ bịt mặt, hắn ta khi cần ra chỉ thị thì mới gọi điện cho cô ấy. thư thư không biết anh ta là ai.
- vậy những tài liệu kia được gửi đi đâu?
- gửi vào một email nặc danh chỉ dùng một lần.
- cô ta đã gặp hắn một lần, dù có trùm kín cũng nhận ra một chút gì đó chứ?
- cô ấy nói giọng hắn là người vùng miền trung, cao khoảng 1m7. chỉ có như vậy, còn lại đồ che kín hết người.
- được rồi, trần bằng, tiểu di, hai người có thể tra ra địa chỉ ip và khu vực của email này chứ?
- tôi phải thử mới biết được. được rồi, văn quảng, anh nói ra địa chỉ email đó đi.
- là [email protected]
- được rồi, cho chúng tôi chút thời gian.
sau khoảng 5 phút, địa chỉ đã được khoanh vùng, đó là một vùng ven biển tỉnh tô lạc "một tỉnh miền trung việt nam".
“cách nơi đây cũng không gần, chẳng lẽ chúng cố tình giả tạo địa điểm?” đang nghĩ như vậy thì điện thoại của hắn vang lên. thấy mọi người nghi ngờ thì hắn nói:
- điện thoại mọi người bị hủy sóng nhưng của tôi thì không.
sau đó hắn nghe điện, bên kia là giọng một người đàn ông lạnh lùng nói:
- jack?
- đúng vậy.
- ở đây, cô thư thư cũng đã hiểu tình hình của mình và phối hợp tốt. cách đây 1 phút, đã có cuộc gọi tới, nói là cô ta có thêm nhiệm vụ mới. tuy nhiên tên này rất cẩn thận, chúng tôi chưa tra được vị trí của hắn thì hắn đã tắt máy, có lẽ là đổi một số khác.
- các anh tra ra đại khái là từ tỉnh nào gọi đến chứ?
- là ở tô lạc.
- ồ, vậy tiếp tục đợi hắn gọi đến.
- rõ, ồ , có điện thoại gọi đến, cậu muốn nghe chứ?
- được.
dương tuấn vũ nghe thấy có tiếng một người đúng là giọng miền trung, hắn nói:
- cô thư thư, chúng tôi lúc nào cũng có thể xử lý gia đình cô, vì thế ngoan ngoãn chút. nhiệm vụ tiếp theo của cô chính là lấy được thông tin kế hoạch phát triển du lịch biển của thịnh thế. nghe rõ chưa?
- các anh định uy hiếp gia đình tôi đến bao giờ? tôi đã làm theo các anh nói rồi mà.
- đây sẽ là nhiệm vụ cuối cùng.
- làm sao tôi tin được các anh?
- cô không có sự lựa chọn. cô định để cả nhà cô bị giết sạch à?
- anh…đồ khốn…
- được rồi. cô có 2 ngày đã làm xong việc, đừng có thách thức sự kiên nhẫn của chúng tôi…tút…tút… tút..
- jack nghe chứ?
- tôi đã nghe rõ, các anh tìm được vị trí chưa?
- chỉ tìm được trong huyện tô lý.
- thế là được rồi. các anh cứ theo dõi cẩn thận, đừng dứt dây động rừng.
- ok.
…
sau khi cúp điện thoại, dương tuấn vũ nói với triệu bằng:
- anh tìm xem ở vùng tô lý có công ty du lịch biển nào không?
- ok. đợi chút.
- ra rồi, chỉ có công ty viễn đông, công ty này rất nổi tiếng, chắc mọi người cũng biết.
đúng như triệu bằng nói, công ty này là công ty tư nhân về du lịch hàng đầu ở miền trung. nó đã được thành lập 10 năm, với rất nhiều giải thưởng danh giá cấp quốc gia và cấp đông nam á về du lịch biển, kiến trúc biển.
dương tuấn vũ cũng không biết trước đây mình có ân oán gì với lãnh đạo công ty này hay không, nhưng đã động chân động tay thì hắn sẽ không khách khí. nếu đối thủ đã biết nhắm vào điểm yếu của văn quảng, chứng tỏ họ có người cài vào trong công ty đã khá lâu rồi. thậm chí biết cả mối quan hệ của ông phó giám đốc này và cô tình nhân, cần phải tìm manh mối từ đây.
hắn cau mày, ngón tay gõ xuống bàn vang lên những tiếng “cộc, cộc” rất có nhịp điệu. những tiếng gõ này như gõ vào tâm hồn yếu đuối của đám nhân viên trong phòng họp. đến cả chu mập bây giờ cũng đã biết dương tuấn vũ khi nghiêm túc đáng sợ như thế nào.
sau một hồi suy nghĩ, dương tuấn vũ hỏi:
- phó giám đốc văn quảng, mối quan hệ ngoài lề của anh trong công ty có ai biết không?
ông ta lắc đầu nói:
- vì là vụng trộm nên sao dám kể với ai chứ, chủ tịch cứ nói đùa.
- anh biết bây giờ chờ đón mình sẽ là trại giam chứ?
văn quảng cúi mặt xuống, hắn đúng là đã từng nghĩ đến kết cục này, nhưng vì người tình của mình, hắn vẫn cắn răng làm. biết sai mà vẫn làm thì xác định phải trả giá. hắn ngẩng mặt lên nói:
- đúng vậy, tôi cũng không còn gì để nói. rất xin lỗi chủ tịch, xin lỗi sự tín nhiệm của mọi người. tôi không xứng đáng được mọi người tôn trọng.
- tôi sẽ cắt chức vụ giám đốc của anh. còn có báo cảnh sát hay không thì còn phải xem biểu hiện của anh như thế nào.
văn quảng nghe thấy dương tuấn vũ vẫn cho hắn cơ hội sửa sai thì rất vui mừng, hắn nước mắt ngắn nước mắt dài, gập xuống thật sâu nói:
- cảm ơn chủ tịch đã cho tôi cơ hội. nếu có thể giúp công ty được thêm chút nào tôi sẽ làm hết sức mình.
- được rồi, nhưng là một người đàn ông, tôi phải nói thật với anh rằng: nếu anh còn yêu vợ và gia đình mình thì nên suy nghĩ cho kĩ. còn nếu hai người đã không thể sống chung một mái nhà thì anh cũng nên nói thẳng với cô ấy, để cho cả hai đều có lối đi riêng của mình. đấy là việc anh cần giải