Sau khi tự động viên bản thân, hắn cầm kịch bản đọc lại vài điểm mấu chốt. lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy diệp minh châu thì hai mắt mở lớn, mồm chữ o.
diệp minh châu tóc dài buộc nơ trắng gọn gàng, mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng đã rất hoàn mỹ. đôi mắt như ánh nước mùa thu, bình yên mà trong sáng, khi nhìn vào làm người ta cảm giác bị hãm sâu vào quên lối ra. chiếc mũi nhỏ cao đáng yêu, đôi khuyên tai hình bông tuyết càng làm đẹp thêm đôi tai xinh xắn. miệng nhỏ hồng tươi tắn. khi cô cười cảm giác như hơi thở mùa xuân đã đến sau những ngày giá rét. cần cổ cao trắng, đôi xương quai xanh cân đối, không gầy không béo.
chiếc váy dài màu hồng hở vai, ôm trọn ba vòng cân đối của nàng. đôi chân trắng mịn càng đẹp hơn khi đi giày cao gót màu hồng phấn.
nhìn diệp minh châu chỉ thay đổi trang phục một chút, làm mọi người cảm thấy như mình đang được ngắm nhìn một cô công chúa, như nàng tiên không nhiễm khói bụi nhân gian. một vẻ đẹp thoát tục.
“oa. công chúa ở đâu đi lạc thế này.”
“mắt tao hình như bị ảo giác. sao lại có siêu cấp mỹ nhân đứng trước mặt tao thế này.”
“cảm ơn trời đã cho con được chứng kiến khoảnh khắc đẹp đẽ này.”
“minh châu của chúng ta không hổ danh là hoa hậu giảng đường của trường vĩnh hà nhất. hoàn hảo mọi mặt. thật đáng ngưỡng mộ.”
“sao tớ là con gái mà cảm giác cũng yêu bạn ý mất rồi. ôi. có khi nào mình bị lessbian không?”
“ài. chỉ lợi cho mất đôi mắt sói thôi. nhìn xung quanh kìa, như kiểu “ta không sống được nếu thiếu nàng”. nếu thế thật thì sẽ có vụ thảm án rồi đây.”
“các cậu đừng trêu chọc tớ nữa.”- diệp minh châu đỏ mặt mắng nhỏ.
“ôi, cô ấy đỏ mặt, sao lại càng thêm kiều diễm thế này. con tim nhỏ bé của tao sắp vỡ rồi.”- chu bàn tử ôm ngực, thở ngáp như sắp đi đời thật.
“mày thật là kém cỏi, chưa bao giờ nhìn thấy mỹ nữ bao giờ à.”- dương tuấn vũ mồm nói nhưng mắt không chớp, dù mắt đau đớn vì khô nhưng vẫn quyết không chớp mắt.
chu văn tuệ nhìn dương tuấn vũ như thằng chết đói còn làm vẻ thanh cao: “mày thì cao siêu rồi, nhìn đến đỏ cả mắt. có khi nào cô ấy đến gần mày sẽ rơi con ngươi ra ngoài không?”
“làm gì đến mức đấy. chỉ là người đẹp thôi mà. tao nhìn thấy thường xuyên.”
“thấy ở đâu?”
“thì trên tạp chí áo tắm của mày đấy. ha hả. mà công nhận hôm nay tao mới biết minh châu đẹp như tên của cô ấy nha. luôn đẹp rạng ngời, càng trong tối càng tỏa sáng. đúng là tạo hóa tuyệt vời.”
“ tuấn vũ, sắp tới giờ rồi, chuẩn bị ổn chưa. ừm. nhìn cũng rất ra dáng đấy. lát nữa trên sân khấu có gì nhớ hỗ trợ nhau nhé. tớ hơi căng thẳng.”- diệp minh châu đi tới nói.
“à à. ừm. ok. không vấn đề gì. cậu căng thẳng? không sao, có tớ ở đây lo hết. cậu cứ coi như mình đang nói chuyện hằng ngày với nhau ấy.”- hắn cười tít mắt, nói như đàn anh giàu kinh nghiệm.
“ừ. vậy cảm ơn cậu.”
...
sau khi tỉnh lại sau màn kinh diễm vừa rồi, thì cũng là lúc giọng nói của cô gái dẫn chương trình vang lên:
“ như mọi người đã biết, william shakespeare là nhà nhạc kịch nổi tiếng của thế kỉ 16, ông đã để lại cho thế giới rất nhiều tác phẩm xuất sắc nhất mọi thời đại. trong đấy vở nhạc kịch romeo và juliet là một vở ca kịch phổ biến nhất. nó nói về tình yêu chân chính luôn có thể vượt qua mọi rào cản, và vì tình yêu, người ta có thể từ bỏ cả sinh mạng cao quý.
và hôm nay, lớp 10a giúp chúng ta nhớ lại những khoảnh khắc tuyệt vời ấy. đồng thời cũng sẽ có những chi tiết rất mới, được các bạn trẻ thêm vào, nhằm cho khán giả thấy một khía cạnh khác của câu chuyện thế kỷ này. xin mọi người một tràng pháo tay thật lớn nào.”
tiếng vỗ tay vang lên làm cho tim những thành viên lớp 10a thêm rạo rực, thêm nhiệt huyết. mọi người trao cho nhau ánh mắt động viên và sẵn sàng chiến đấu.
nhạc nổi lên, giọng ca opera truyền cảm cao vút để mở màn vở kịch. trên sân khấu, câu chuyện bắt đầu tại thành verona, có hai dòng họ nhà montague và nhà capulet với mối hận thù lâu đời.
romeo - con trai họ montague và juliet- con gái họ capulet đã yêu