Dương tuấn vũ cởi chiếc mặt nạ của mình và chiếc mặt nạ của juliet xuống, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt như sao sáng ấy, rồi hơi nhăn mày, có một chút thở dài, đôi tay nắm chặt như thầm làm một quyết định lớn nhất đời mình.
“yêu! một cô gái ngay từ lần gặp đầu tiên, đã vậy còn là người con gái của gia tộc kẻ thù. liệu có phải hôm nay ta đến đây là một sai lầm. nhưng con tim ta đưa lối, dù phải trả bất cứ giá nào ta cũng muốn có được nàng. mang đến cho nàng một tình yêu chân thành nhất, ấm áp nhất, vui sướng nhất. cùng lắm ta vứt bỏ tất cả rồi đưa nàng đi đến một nơi không ai biết, ở đó làm một căn nhà nhỏ hạnh phúc. ta sẽ đi làm nuôi nàng, nàng sẽ ở nhà chăm sóc những thiên thần nhỏ của chúng ta.”- giọng hấp dẫn của người dẫn truyện vang lên, thể hiện ra một trận chiến chỉ kéo dài giây lát nhưng rất ác liệt trong đầu của romeo.
hắn đưa tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đưa lên môi, hôn nhẹ lên đó. ngửi mùi hương thơm dịu mát từ tay diệp minh châu, tâm hồn dương tuấn vũ như nổi những gợn sóng nhẹ. hắn thầm kìm nén lại lòng mình. “chả lẽ là nhập tâm quá. khốn thật.”
“juliet nàng ơi. cho ta một cơ hội đem đến cho nàng một tình yêu vĩnh viễn được chứ. hãy cùng anh sánh với trời đất. anh sẽ cho em tất cả những điều mà tình yêu có thể làm được.”
“.... vâng... em... tin ... anh..”- giọng ngọt ngào của diệp minh châu vang lên, có thẹn thùng, có niềm vui bất ngờ, có chút lo lắng vụng trộm. cô đang hòa mình vào vai juliet mà quên mất mọi thứ đang diễn ra xung quanh. bởi mỗi câu nói, mỗi cử chỉ của dương tuấn vũ đều mang cảm giác rất an toàn, rất yên tâm, như nói với cô rằng “hãy cứ giao tất cả cho anh.” cô đang hoàn toàn tự nhiên, thả lỏng và cười đầy vui vẻ.
không ai biết rằng, sự ăn ý đấy là do một loại trạng thái diễn xuất rất đặc biệt của một diễn viên chuyên nghiệp hạng nhất. khi người đó muốn, họ có thể điều khiển được cho bạn diễn của mình thật thoải mái, và thả lỏng tâm hồn theo vai diễn, làm tăng hiệu quả lên mức cao nhất. còn khi họ muốn làm cho người đối diện luôn mắc lỗi, dù là những lỗi rất đơn giản và ngớ ngẩn thì người đó sẽ liên tiếp gặp phải. dù có biết sai nhưng không sửa nổi. thậm chí, lời thoại chỉ có 1 câu đơn giản nhưng đạo diễn hô cắt cả mấy chục lần cũng không diễn xong. tố chất này dù muốn luyện tập cũng không được, đấy là diễn viên bẩm sinh xuất sắc nhất. ai cũng muốn diễn cùng họ và ngược lại ai cũng hạn chế tránh làm họ có ấn tượng xấu về mình.
dương tuấn vũ cũng không biết bản thân mình đã xuất ra thần thái như thế. hắn chỉ thấy diệp
minh châu bắt nhịp rất nhanh theo sự thay đổi diễn xuất của hắn.
mọi người bạn học cùng nhóm tập, mắt mở thật to vì ngạc nhiên, rồi hỏi nhau “họ thường xuyên tập luyện với nhau à? sao còn hơn cả hoành viễn và trúc nhã tập luyện chăm chỉ vậy? không ngờ họ lại ăn ý như thế.”
“thằng này dám trốn một mình tập với mỹ nữ, bạn bè đúng là không thể tin tưởng được mà.” chu bàn tử ghen tị, tức tối vì bị cho ra rìa. “học cùng nhau 4 năm rồi mà nó kín thật.” mập mạp cũng thầm bội phục thằng bạn cùng bàn suốt bao năm.
“ài, chỉ tiếc là...... gia cảnh hai nhà thật cách xa nhau quá con mẹ nó lớn đi. khổ thân. yêu được mỹ nữ đã khó, để được chấp nhận lại càng khó hơn. mong là sẽ không phải cặp đôi romeo và juliet thứ hai. vở kịch này sinh ra là của hai đứa này chăng ?” – vua không lo thái giám đã gấp. chu bàn tử tự cho mình thông minh lại bị thông minh hại.
nhưng không chỉ mập mạp tưởng bở, khán giả , nhóm diễn kịch, hay chính cả những người trên sân khấu đều có chung ý nghĩ này. vì hai bạn trẻ của chúng ta diễn quá thật đi.
trên khán đài đang diễn tới đoạn anh họ của juliet là tybalt đã giết chết người bạn rất thân của romeo là mercutio. để trả thù cho bạn, romeo đã đâm chết tybalt. mối thù giữa hai dòng họ càng trở nên sâu nặng. vì tội giết người nên romeo bị trục xuất khỏi verona và bị đi đày biệt xứ.
tưởng như mối tình của romeo và juliet bị tan vỡ khi romeo đi rồi, juliet bị cha mẹ ép gả cho bá tước paris. juliet cầu cứu sự giúp đỡ của tu sĩ laurence. tu sĩ cho nàng uống một liều thuốc ngủ, uống vào sẽ như người đã chết, thuốc có tác dụng trong vòng 24 tiếng. tu sĩ sẽ báo cho romeo đến hầm mộ cứu nàng trốn khỏi thành verona.
đám cưới giữa juliet và paris trở thành đám tang. xác juliet được đưa xuống hầm mộ.
tu sĩ chưa kịp báo cho romeo thì từ chỗ bị lưu đày nghe tin juliet chết, romeo đau đớn trốn về verona.
trên đường về chàng kịp mua một liều thuốc cực độc dành cho mình. tại nghĩa địa, gặp paris đến viếng juliet, romeo đâm chết paris...
dương tuấn vũ nghẹn ngào đau đớn, nước mắt đã rơi, hắn quỳ xuống, tay phải ôm chặt juliet đang nằm vào lòng mình, tay trái nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô:
“sao em lại bỏ anh mà đi như vậy. juliet của anh, trái tim của anh, anh đã về với em rồi đây...
cô gái nhỏ của anh. em đã bỏ bùa anh bằng cả thể xác lẫn linh hồn. và anh yêu, anh yêu, anh yêu em hơn tất cả mọi người trên thế giới này. anh mong sẽ không bao giờ phải xa em từ nay về sau...
juliet em ơi. em là lý do duy nhất để anh tồn tại đến bây giờ...”
dương tuấn vũ hôn nhẹ lên đôi môi của