Dương tuấn vũ ngồi xuống ghế cười nói:
- hai thầy cô nhìn nhà em có gì mà ghê vậy?
hai người mới từ trong nỗi kinh ngạc tỉnh lại, thầy chu vội nói:
- lúc mới đến cổng thầy cô còn tưởng nhầm nhà. không ngờ mới có mấy năm nhà em đã ăn nên làm ra như vậy. thật đáng chúc mừng a.
- dạ, cảm ơn thầy. quán cơm tuyết yên là của nhà em mở đó, thầy cô khi nào cần liên hoan hay hội nghị thì nhớ đến nơi đó đặt tiệc nhé.
giang mẫn ngạc nhiên:
- không ngờ nhà em lại mở chuỗi nhà hàng nổi tiếng đó, bây giờ đến đó cũng phải đặt trước mới có chỗ ngồi. chỉ sợ liên hoan mà đặt thì không biết phải hẹn trước bao lâu.
- riêng thầy cô trường mình thì cứ yên tâm ạ. mọi người cứ liên hệ với cha mẹ hoặc hai đứa em là được.
- làm như vậy có ổn không?
- tất nhiên là ổn ạ.
- vậy thì phải cảm ơn em trước rồi. mà công nhận một điều, nhà hàng tuyết yên làm đồ ăn rất ngon. không ngờ cha mẹ em lại giỏi như vậy.
- vâng, hì hì. à mà hôm nay thầy cô đã đến đây rồi thì ở lại cùng ăn cơm với cả nhà em nhé.
- như vậy… hình như không được tiện lắm.
- không vấn đề gì, mọi người đều là người quen cả. em cũng nên cảm ơn hai thầy cô đã giúp em rất nhiều trong ba năm học vừa qua ạ.
chu bình cười lắc đầu:
- phải là em đã giúp nhà trường mình rất nhiều mới đúng. nói không quá, trường ta được như hôm nay công lao của em rất lớn. hôm nay hai thầy cô cũng đến đây muốn em tham dự một buổi
phỏng vấn của bộ giáo dục.
dương tuấn vũ ngớ ra:
- phỏng vấn gì thế ạ?
giang mẫn cười mắng:
- còn không phải chúc mừng em là đồng thủ khoa của đại học thanh hoa sao? em lại còn không biết?
- thủ khoa? sao lại thế được nhỉ? em được có 29 điểm thôi mà. mọi năm không ít bạn được 30 và hơn 29 điểm, sao năm nay 29 đã là thủ khoa rồi?
- năm nay đề có nhiều câu khó, nhiều bẫy, đặc biệt là đề môn toán. chính vì thế 29 điểm là điểm cao nhất rồi. mà em cũng không làm cô thất vọng, điểm môn toán thậm chí còn được 10 tròn. môn lý em cũng được 10, thầy đổng văn vinh có vẻ cũng cảm thán mà không biết phải nói sao. chỉ riêng môn hóa, em được 9 làm thầy lý bách hoa ngẩn người mãi mà vẫn không tin, thầy ấy còn nói là chắc chắn không thể nào có chuyện như thế, còn kiểm tra đi kiểm tra lại nhưng vẫn không tin, nhìn thầy rất tội nghiệp đó. hì hì. mà sao nhìn em không vui thế?
dương tuấn vũ nghe thấy thế thì chỉ biết trợn mắt, không ngờ mẹ hắn lại nói linh nghiệm thật, ài, đã cố làm sai rồi mà vẫn không trốn thoát được, thật có lỗi với thầy lý bách hoa quá đi. mà quãng thời gian sau này đi đâu cũng bị chú ý sẽ rất mệt a. thế thì làm sao trốn tiết bỏ giờ được đây? huhu. thấy thầy cô đang đợi câu trả lời thì hắn cố nén tâm trạng buồn bực xuống mà nở nụ cười:
- em cũng hơi thất vọng vì môn hóa một chút, khi đó em thấy hơi mệt nên chắc tính nhầm mấy câu. thầy cô gửi lời xin lỗi giúp em đến thầy bách hoa nhé.
- cô cũng biết là như thế mà. làm gì có chuyện em sai mấy câu được. ài, trước khi thi cô cũng đã dặn phải thả lỏng, thư giãn, đừng có ôn tập nhiều rồi. chắc em không nghe nên mới bị đau đầu chứ gì. may mà vẫn được như mong muốn, đạt được thủ khoa nhé, chúc mừng em.
- vâng, em cảm ơn thầy cô. như vậy nhà trường mình sắp đón đoàn khách quý từ trên tỉnh về ạ?
thầy chu bình vui vẻ gật đầu:
- đúng vậy, người trên bộ giáo dục của tỉnh xuống có vài lời chúc mừng đến em và các bạn. à, em vẫn chưa biết trường ta không em nào trượt đại học không? thật quá là kỳ tích, ôi, thầy dạy bao nhiêu năm cũng chưa có lần nào nghe thấy chuyện này. tỉ lệ đỗ 100%. khi thầy nhận thông báo này thì cũng sung sướng suýt ngất.
giang mẫn rất tự hào, cô nói:
- cô nghĩ phần lớn chính là nhờ phương pháp học cũng tài liệu ôn tập mà em đã gửi cho thầy cô đó. thầy cô thay mặt nhà trường và các bạn, các em khóa dưới cảm ơn em rất nhiều.
- ấy, thầy cô đừng làm quá lên. em cũng chỉ cung cấp một chút nhỏ thôi, các thầy cô mới chính là người áp dụng và truyền đạt một cách dễ hiểu nhất đến các bạn. đồng thời, các bạn cũng đã ôn tập rất tốt mới có được kết quả như vậy. nếu muốn cảm ơn em thì em nghĩ nên tổ chức một buổi vinh danh cả khối 12 năm nay.
chu bình gật gù:
- ừ. em nói cũng rất có lý. thầy cô sẽ cùng mọi người bàn bạc để đưa ra ý kiến cuối cùng.
giang mẫn đột nhiên lại thở dài:
- cô cảm thấy thật tiếc, khóa của tuấn vũ chính là khóa học sinh mà cô rất tâm đắc. bây giờ các em đều ra trường hết rồi, những ngày này cô cảm thấy rất buồn.
thầy chu cũng thở dài lắc đầu tiếc nuối.
giáo viên bọn họ cố gắng chăm sóc, dạy dỗ các em học sinh suốt ba năm trời, nói không có tình cảm chính là nói dối. đặc biệt với những em “học trò cưng” như dương tuấn vũ, một khi ra trường chính là tất cả đều tiếc nuối.
nhưng nghề giáo viên là vậy, họ chỉ như một người lái đò chở các em từ bến bờ này qua bến bờ khác. họ chỉ là những người cùng các em bước đi một đoạn đường đời.
tình cảm đang đong đầy thì bị cắt đứt, đây chính là nỗi niềm của những người thầy, người cô đáng kính.
dương tuấn vũ không muốn không khí đang vui vẻ lại trùng xuống, hắn nói:
- các thầy cô yên tâm ạ, sau này các khóa sau cũng sẽ có những bạn học xuất sắc. chưa kể chúng em cũng sẽ giữ liên lạc với các thầy cô, sau này còn nhiều dịp chúng em cũng sẽ về thăm trường. điều này em có thể đứng ra đảm bảo ạ.
giang mẫn cũng vui hơn một chút, cô gật đầu:
- ừ, nhớ giữ liên lạc với thầy cô nhé. như vậy chuyện tổ chức phỏng vấn chắc em cũng không có từ chối chứ?
- vâng, nếu bên trên đã xuống chủ trì rồi thì em cũng không thể thất lễ được ạ.
- thế là tốt rồi. thôi cũng muộn rồi, cô và thầy cũng xin phép đây.
- hai người hôm nay nếu không có bận việc gì thì ngồi ăn cơm với cả nhà chúng tôi đi. mọi thứ cũng đã nấu nướng xong hết rồi.
mẹ lan thấy tiếng cô giang mẫn xin phép về thì từ trong bếp đi ra nói.
- như vậy…
mẹ lan ngắt lời:
- như vậy là ở lại rồi nhé. hai người đợi một chút là xong ngay. tuấn vũ vào giúp mẹ mang đồ ra đi con.
-