P/s: cảm ơn bạn quangloc8388 tặng 10,000 đậu cho truyện. chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. hôm nay mình hơi bận, mai mình rảnh sẽ ra nhiều chương hơn nhé.
…
julia giãy giụa kêu:
- thả tôi ra. đồ khốn. huhu
- dám nói tôi đồ khốn mà muốn được thả à?
- anh muốn sao?
- phải nói tuấn vũ đại ca tha lỗi cho em.
- còn lâu.
- còn lâu thì cứ nằm đó.
hắn lại cười đểu, bàn tay lớn lại hạ xuống nơi kiều đồn đang sưng lên. julia vừa giận vừa thẹn, cuối cùng cũng phải chịu thua tên vô sỉ da mặt dày, cô ấm ức nói:
- tuấn vũ đại ca tha lỗi cho em.
dương tuấn vũ giả điếc:
- cô nói cái gì cơ? tôi nghe không rõ.
julia kêu lớn:
- tuấn vũ đại ca tha lỗi cho em.
- có thế chứ. ngoan lắm. lần sau biết điều một chút nghe chưa? còn dám đe dọa ca, ca sẽ cho muội muội thê thảm.
- vâng. hic.
dương tuấn vũ tất nhiên không ngu, sau khi hắn thả cô nàng này ra thì ngay lập tức tránh xa mấy mét. và điều đang xảy ra chứng tỏ hắn không sai.
julia sau khi thoát khỏi khống chế cô nhanh chóng rút katana ra chém, nhưng mà lại chém vào khoảng không, cô đâu có chịu được bị trêu đùa và khinh bạc như vậy, tất nhiên lại lao vào chiến đấu.
dương tuấn vũ đẹp trai không bằng chai mặt, hắn lần này không đánh đấm đoàng hoàng nữa mà chuyển sang trêu chọc. cứ mỗi khi cô có sơ sẩy là hắn lại lấy tay đánh vào mông cô một cái. julia đâu còn cái vẻ lạnh lùng sắc sảo, rất nhanh bị cơn tức giận lấn áp làm các phản ứng của cô đều bị ảnh hưởng, vì thế càng đánh càng bị dồn vào đường cùng.
thấy có hiệu quả dương tuấn vũ lại càng lấn tới, đầu tiên là đánh vào mông sau đó là vùng eo, vùng lưng, vùng bụng cũng bị hắn ghé thăm không ít. cuối cùng cũng không chịu được ủy khuất, julia vứt thanh đao ngồi xuống khóc thút thít.
dù sao cô cũng chỉ là một đứa trẻ, dù đã gần 17 tuổi nhưng từ nhỏ đã được đào tạo làm ninja sát thủ, chính vì thế cô ít tiếp xúc với những người xung quanh, chủ yếu gặp cũng chỉ có sư phụ của mình, quanh năm lúc nào cũng đối mặt với những thử thách, những bài luyện tập khắc nghiệt.
đã gần đến tuổi trưởng thành nhưng vốn giao tiếp của cô rất ít ỏi và đây chính là lần đầu tiên cô bị phi lễ như vậy, tất nhiên không thoát khỏi sự tủi thân. muốn đánh mà không đánh được, càng đánh càng bị trêu đùa nhiều hơn.
tên khốn đó chính là tên đại háo sắc, đại vô sỉ. toàn dùng thủ đoạn hèn hạ để chiếm tiện nghi, cô chính thức mặc kệ rồi, vì thế nên mới ngồi xuống khóc.
dương tuấn vũ thấy cô nhóc ném vũ khí đi sau đó ngồi xuống khóc thì cũng chẳng bận tâm, nhưng thấy cô ta khóc thảm thương lâu như vậy thì cũng không đành lòng, hắn dè dặt, đề phòng đi tới, rồi khi tới gần thì cô ca ngẩng mặt lên, vẻ mặt đang rất ấm ức, đôi môi mím chặt, đôi mắt sưng đỏ, nhìn rất là thương tâm.
hắn gãi gãi đầu “hình như mình trêu hơi quá”, sau đó đi đến nói:
- đừng khóc nữa mà, tôi cũng chỉ trêu đùa chút thôi chứ không có ý gì đâu. a.aa…
thì ra ngay khi hắn ngồi xuống vuốt vuốt tóc thì bị cô gái nhỏ này nhe răng ra cắn vào vai, cô cắn càng lúc càng mạnh, máu đã chảy ra. dương tuấn vũ đánh đẩy cô ta ra nhưng nhận ra cô ta không có sát khí mà cắn hắn chỉ để giải tỏa cơn tức giận thôi nên cũng cắn răng chịu đau, nhường cô ta một chút.
julia cắn đã mồm thì mới nhả ra, vị tanh của máu làm cô tỉnh táo lại. cô thấy mình không chút phòng bị, vô số sơ hở nhưng khi mình cắn hắn cũng không tránh, bị cắn cũng không đẩy ra, nhìn lên thì thấy hắn đang mím môi chịu đau. chẳng hiểu sao cô lại thấy tim đập hơi nhanh “tên khốn kiếp này bị điên hay sao mà không đau không biết đẩy người ta ra vậy?”.
cô liếm liếm môi rồi nói:
- máu ngon.
dương tuấn vũ tưởng tượng đến mọi câu cô gái này sẽ mở miệng, từ chửi đến mắng, nhưng không, cô ta lại nói một câu làm hắn tụt hết cảm xúc.
dương tuấn vũ trợn mắt hắn bóp cái cằm nhỏ của cô, trên đôi môi chiếc lưỡi nhỏ đang liếm liếm. “dám nói múa tôi ngon à? vậy tôi cũng phải thử một chút xem sao.”
nói đến đó hắn nhìn xung quanh người cô rồi quyết định tấn công vào chỗ nhìn ngứa mắt nhất.
julia cứ tưởng mình nói thế sẽ làm hắn tức chết, nhưng đúng là cô đã làm hắn tức nhưng ngược lại hắn chẳng chết mà cô lại chịu thiệt.
khi cô kịp phản ứng thì một đôi môi ấm áp đã hôn xuống. đầu óc cô như sét đánh, cả người ngây dại, chiếc lưỡi nhỏ bị hắn quấn chặt, cô như chìm trong đầm lầy không có cách nào thoát ra.
nhưng cô đang chìm trong cảm xúc khác lạ thì cơn đau từ đôi môi truyền đến, một dòng máu tanh đã lan khắp khoang miệng, cô “ư ư” cố gắng la lên nhưng không thể nói thành lời. rồi nụ hôn dừng lại, cô thấy hắn liếm liếm môi rồi nói: máu ngon.
julia lại biết mình bị hắn khinh bạc lần nữa, nước mắt lại chảy xuống, cô vùng dậy nhặt thanh đao rồi chạy mất, để lại sau lưng một lời nói:
- anh là đồ khốn kiếp, anh cứ đợi đấy, khi nào tôi đủ sức mạnh sẽ treo anh lên đánh mấy ngày, cắn
cho anh chết thì thôi.
dương tuấn vũ thấy cô nói thế thì cười lớn, hắn hét theo:
- tôi sẽ chờ đợi em mang mình đến làm lễ vật, lần sau em sẽ không chạy thoát khỏi tay tôi đâu.
julia đang chạy nghe thấy thế thì lảo đảo tí ngã từ trên cây xuống. cô vừa giận rồi vừa thấy kỳ quái, cứ thế, chiếc bóng dần tiêu thất.
khi julia đi rồi triệu cơ lại thở dài lên tiếng:
- anh có chắc là mình làm đúng?
- tất nhiên. cô gái này chính là vô cùng ngây thơ nhưng lại bị người nào đó đào tạo thành một tên sát thủ máu lạnh.
- ý em nói là anh đang gây nợ tình đấy. chẹp, đúng là đồ không đứng đắn.
dương tuấn vũ trợn mắt:
- không phải thế chứ? chỉ trêu đùa chút thôi mà. cô ta cũng tức giận khóc lóc thảm thiết chứ nào có chút tình cảm nào. nếu có cũng là thù hận căm ghét.
- anh không tin thì cứ đợi đi. ài, em dự là sau này anh sẽ còn bị cắn dài dài. vì thế nên chịu khó tẩm bổ vào, không thì không đủ máu mà chảy đâu.
hắn