P/s: rất cảm ơn bạn duongben buff thất thải châu và đề cử 5 nguyệt phiếu cho truyện nhé.
....
dương tuấn vũ đeo ba lô đi ra khỏi lớp tự nhiên như không, hắn tuy nói là bận rộn nhưng cũng cần có thời gian nghỉ ngơi một chút, nếu cứ làm việc rồi lại làm việc thì cái cuộc sống này cũng quá mệt mỏi đi. thế là hắn quyết định … đi xuống căng tin ăn kem.
thời tiết khí hậu miền bắc, à mà không, phải là cả thế giới đang nóng lên. càng ngày mùa xuân càng ngắn, vừa ra giêng được một thời gian ngoài trời đã nóng như chảo lửa.
tết năm nay ăn cũng mất ngon, cái cảnh tết nhất gì mà ngày nào cũng 30-32 độ, ai cũng mặc quần áo cộc đi chơi chẳng ra làm sao cả.
thời buổi này chắc kinh doanh kem sẽ kiếm lời nhất. dương tuấn vũ tất nhiên không quá để tâm đến cái vấn đề nóng hay lạnh, tuy vậy, nhìn những người xung quanh đầm đìa mồ hôi hắn cũng cảm thấy trong người khó chịu. ăn kem chính là cách giải quyết đơn giản nhất.
dương tuấn vũ đã lâu lắm rồi không biết đến ăn kem là gì, hắn cũng muốn tranh thủ thưởng thức cảm xúc của tuổi trẻ. kiếp trước khó khăn, nhiều lúc muốn ăn cây kem cũng không có, rồi tới khi cuộc sống mưu sinh bắt đầu hắn cũng quên tiệt cái món ăn này. tới kiếp này, lần ăn kem gần nhất chính là mấy năm trước, đó cũng là lúc hắn và diệp minh châu hẹn hò, đi chơi với nhau.
vẫn nhớ cái gương mặt nghệt ra của ông chú chủ cửa hàng trò chơi ném thú khi nghe thấy minh châu đòi quay lại ném tới bao giờ được con gấu màu trắng đó mới thôi. cứ mỗi lần nhớ lại cảnh đó thì gương mặt dương tuấn vũ lại giãn ra, đôi môi nở nụ cười vui vẻ. cô gái nhỏ như thiên thần ấy, mọi thứ, tất cả mọi điều thuộc về cô hắn đều rất yêu quý.
lúc đó cũng là ông chú đấy giới thiệu sang cửa hàng bên cạnh ăn kem thì hắn mới được thưởng thức món ăn mát lạnh ngon lành này.
lững thững từng bước vào căng tin, dương tuấn vũ xếp hàng trước quầy kem. dù đang là giờ học nhưng có thể thấy không ít các thanh niên đã trốn học xuống đây giải khát. kem có, nước lạnh có, đây chính là thiên đường những ngày nóng nực.
dương tuấn vũ vẫn kiên trì 15 phút để xếp hàng lấy được hai que kem, một vị dâu, một vị chanh bạc hà. hắn cầm hai que kem ngồi xuống một chiếc bàn gần cột trụ, nơi đó chỉ có hai chiếc ghế và khá ít người.
tới khi ngồi xuống hắn mới ngẩn ra vì chẳng biết từ khi nào hắn lại chọn hai chiếc kem ốc quế này, rõ ràng lúc đầu hắn chỉ muốn mua một cái vị chanh bạc hà thôi. nhìn que kem vị dâu hai màu trắng hồng xen kẽ, hắn mỉm cười nghĩ thầm: “có phải em muốn ăn nó không? mau mau về đây ăn kem này, nhanh không nó tan hết anh không chịu trách nhiệm đâu nhé.”
hắn nói trong đầu như vậy sau đó bật cười cay đắng, nếu cô ấy mà dễ dàng quay về như vậy thì còn nói làm gì nữa.
đột nhiên trước mặt xuất hiện một cô gái, sở dĩ hắn cúi đầu mà vẫn phân biệt được nam nữ không phải vì hắn bá đạo mà là vì người trước mặt vừa tới nơi đã lên tiếng, tất nhiên là tiếng nói của một cô gái. một giọng nói rất quen thuộc, cô ấy đang hơi ngại ngùng, ấp úng:
- anh ơi, em thấy anh ngồi đây một lúc mà không ăn kem, liệu có phải người anh đợi không đến? nếu anh không ăn nó chảy hết mất, hay là anh nhường cho em đi, bạn em nhờ mua 5 cái kem dâu mà em mua đến cái thứ bốn đã hết rồi. anh … là cậu …?
dương tuấn vũ mới nghe thì chỉ chú ý đến giọng nói quen quen, sau đấy hiểu đại khái nội dung thì ngẩn ra, hắn ngẩng mặt lên, hai mắt mở lớn, miệng cũng lắp bắp:
- là em … à… là cô ... cô gái hôm nọ?
“mẹ kiếp, sao tự dưng lại gặp cô ấy ở đây nhỉ? lại còn giữa bao nhiêu người cô ấy lại tới xin kem của mình. ài, có phải ông trời định chơi tôi đúng không?” dương tuấn vũ thầm thở dài khi người tới xin kem không ai khác chính là cô nàng ngây thơ, đáng yêu linh khả nhi.
nếu như người khác gặp một cô gái đáng yêu như vậy thì tính sĩ gái, lòng ga lăng sẽ nổi lên, que kem chắc chắn được cho đi để đổi lại một hình tượng đẹp trong mắt nàng. nhưng dương tuấn vũ chính là muốn kiếp này không quan hệ gì tới cô gái đáng yêu này, hắn quyết định phũ, lắc đầu nói:
- kem có chảy hết thì liên quan gì tới cô. tôi không thích ăn thì ném sọt rác. cô không mua được kem dâu thì không mua được loại kem khác sao? sao con gái các cô cứ phải quan trọng hóa mấy thứ nhỏ nhặt này nhỉ?
- anh … tôi cũng đâu có ăn xin của anh. chẳng qua vì các bạn tôi thích nên tôi mới lịch sự ngỏ lời mua lại. mua lại đấy anh có nghe rõ không? ồ, chắc anh là một kẻ coi tiền như rác, không ăn thì ném sọt rác sao? rồi sẽ có ngày anh chẳng có cái gì mà ăn đâu.
linh khả nhi mỗi tay cầm hai que kem, cô hừ hừ cái mũi nhỏ nhắn xinh đẹp, gương mặt đáng yêu đỏ không biết vì trời nóng bức hay vì tức giận mà đỏ ửng lên. cô nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa dương tuấn vũ.
mọi người thấy bên này to tiếng thì lòng hóng hớt nổi lên, ai cũng vừa uống nước, vừa ăn kem và vừa nhìn sang.
dương tuấn vũ thấy cô gái này tính cách vẫn mạnh mẽ như ngày xưa, đúng là cái gì cũng dám nói, hắn suýt nữa mỉm cười mềm lòng, nhưng chút lý trí còn lại đã ngăn cản hắn lại. dương tuấn vũ tiếp tục đóng vai công tử nhà giàu khinh thường nhà nghèo, hắn nhếch mép cười khinh bỉ, sau đó nhét cả hai que kem vào tay cô:
- đấy, tôi cho tất, phiền cô mau chóng biến khỏi tầm mắt tôi.
- anh… đồ khốn.
- oa.
mọi người hóng hớt xung quanh đều trợn mắt, sau đó là những tiếng cười, những tiếng hú hét vỗ tay. kẻ yếu luôn được mọi người đồng tình, chưa kể đây lại là một cô gái đáng yêu nữa chứ. dù hành động của cô đúng ra là vô lễ nhưng mọi người lại thấy đây đúng là hành động tuyệt