P/s: cảm ơn bạn nhan_pp đã đề cử 3 nguyệt phiếu cho truyện. chúc anh chị em đọc truyện vui vẻ.
...
chiếc xe lao nhanh như bây trên đường cao tốc, quãng đường hơn 200km cũng chỉ có hơn 1 giờ là đến nơi. quan trọng nhất là tuyến đường này hắn đã quá quen thuộc, khi gần đến nơi, từng ki- ốt, từng cô chú bán hàng xung quanh hắn đều biết mặt.
trước đây những người này khi biết hắn là bạn trai của khả nhi thì cũng rất vui vẻ tiếp đãi, người dân nghèo họ sống bằng cái tình là chính. cô phương linh bán hàng ở đây cũng chẳng phải ngày một ngày hai mà từ thời cô còn là con gái rồi.
vì vậy, các cô chú ở đây đều là người quen, quen lâu thì sẽ thành thân, họ đều là người cùng làng, có ai không biết, không thương gia cảnh khó khăn của nhà cô chứ.
có lẽ cũng vì những người hàng xóm lượng thiện này mà gia đình cô nhiều phen khó nhọc cũng có thể vượt qua, mỗi người cho vay một chút để đủ tiền thuốc thang, hỗ trợ phẫu thuật cho linh khả văn – cha của linh khả nhi.
nhìn hai đứa bé gái xinh xắn khóc lóc thương tâm, có người nào không đau đứt ruột gan chứ. người dân mộc mạc giản dị, họ cũng thiếu thốn nhưng quyết không bỏ mặc người lúc hoạn nạn, lá lành đùm lá rách, lá rách đùm lá nát, đây chính là truyền thống đáng quý của dân tộc việt nam.
đi đến quầy hàng quần áo của mẹ linh khả nhi, dương tuấn vũ bồi hồi cảm xúc, suýt nữa hắn đã thốt lên một tiếng “mẹ”. đây cũng là cách nói mà hắn đã quen thuộc từ kiếp trước. suốt quãng thời gian hai người yêu nhau, tuy đường xá xa xôi nhưng dương tuấn vũ thường xuyên đưa linh khả nhi về nhà bằng chiếc xe đạp cũ của mình.
hắn hay về đây nói chuyện cùng cha cô, ra phụ giúp mẹ cô bán hàng, rồi đi chợ, nấu nướng, làm các việt lặt vặt mà một người đàn ông trong nhà thường làm: sửa bóng điện, sửa máy bơm, sửa chiếc tivi đen trắng …
mẹ cô nhiều lúc còn nói trêu rằng: “cái gì khó đã có tuấn vũ lo”. và cứ như vậy, mẹ cô cũng gọi hắn bằng một tiếng con, con rể. cha cô cũng rất vừa lòng, em gái cô cũng thường xuyên gọi “anh rể”, vì hắn hay làm những món quà nhỏ rất dễ thương cho cô em gái này.
hắn cảm nhận được ở đây tình cảm nồng nàn, tha thiết. vì vậy, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của cô phương linh, hắn đã rưng rưng khóe mắt.
dương tuấn vũ cố nín thở rồi ngẩng đầu hít sâu một hơi, ngăn dòng nước mắt định rơi xuống.
giọng hắn hơi khàn khàn trả lời câu hỏi “cháu muốn mua gì đấy?” của cô:
- hôm nay cô bán được nhiều hàng không? à. ý cháu là cô bán chiếc này bao nhiêu?
hắn lúng túng nhặt vừa một thứ lên hỏi.
phương linh nhìn vào chiếc áo hắn cầm trên tay, rồi lại nhìn lên thấy vẻ mặt lúng túng của chàng thanh niên này, cô cố nín cười nhưng rồi cũng không thành công:
- phì. lần đầu tiên hả?
dương tuấn vũ gật đầu, nói theo bản năng:
- vâng, lần đầu tiên.
nói xong câu đó hắn mới thấy có gì đó sai sai. nhìn xuống tay đang cầm một cái áo lót màu tím của phụ nữ, hắn giật mình thả xuống, da mặt dày cũng phải đỏ lên.
dương tuấn vũ vội xua tay:
- ý cháu không phải là cái này, là nhầm lẫn, đúng vậy, là nhầm lẫn thôi ạ. đây cô cho cháu hỏi cái này cơ.
hắn nhặt lấy cái áo sơm mi kẻ bên cạnh, lần này thì may mắn hắn không lấy phải thứ gì kì dị nữa.
phương linh nhìn thấy hắn lúng túng thì trêu:
- sao thế? bạn gái bắt đi mua à? không sao đâu, ai mà chẳng có lần đầu mua mấy thứ đó, như thế còn là tốt chán, nhiều anh còn bị người yêu bắt đi mua loại hai cánh siêu mỏng ấy. hì.
hắn toát mồ hôi hột, cô vẫn vui tính như ngày nào. giờ hắn đã bình tĩnh hơn rồi:
- cháu nói thật mà, khi nãy là cầm nhầm thôi ạ.
dương tuấn vũ tranh thủ cơ hội hỏi han tình hình bán hàng của cô một chút. nhưng vì là người ngoài nên cô phương linh cũng không nói gì nhiều. dương tuấn vũ nghĩ chắc chắn với tính cách của cô thì có cho tiền cô cũng nhất định không lấy đâu, vì thế, hắn muốn âm thầm giúp đỡ thôi.
hắn cầm lấy cái áo sơ mi kẻ đỏ- trắng, đang định trả tiền rồi rời khỏi thì thấy có chút không đúng.
cô phương linh giơ tay ra cầm tờ 500 nghìn, mở ngăn túi, cô đang định cầm tiền trả lại cho hắn thì thấy hơi choáng, mặt mày xanh xao, mắt hoa hết cả lên, mồ hôi toát ra như tắm, phía bụng dưới đau quặn lên, cô lảo đảo vội bám vào sạp hàng.
dương tuấn vũ nhìn thấy thế nào còn bình tĩnh được, hắn gấp gáp chạy tới đỡ rồi dìu cô ngồi tạm xuống cái ghế nhựa.
triệu cơ không cần ra lệnh, cô đã quá ăn ý với hắn rồi, ngay khi dương tuấn vũ đỡ người phụ nữ này ngồi xuống cô đã đọc kết quả sơ bộ:
- bệnh nhân bị thiếu máu cấp mức độ trung bình, đang có nguy cơ diễn biến chuyển sang thiếu máu mức độ nặng. theo triệu chứng lâm sàng và thông qua đánh giá các chỉ số cơ thể thì có khả năng là thống kinh.
- thống kinh?
- đúng vậy, hiện tại tốt nhất anh nên đưa cô ấy đến bệnh viện gần nhất để theo dõi và đề phòng mất máu nặng. sau đấy em sẽ giải thích cụ thể cho anh.
- ừm.
các cô chú bán hàng xung quanh thấy vậy đã vội vã chạy đến:
- chị linh bị làm sao vậy cậu? nhìn mặt chị ấy sao tái nhợt như thế?
- mấy hôm nay tôi đã thấy chị ấy không khỏe rồi mà, nói nghỉ ngơi cho khỏe rồi đi làm mà nhất định không chịu.
- thôi mau mau đưa chị ấy đến viện xem thế nào.
cô phương linh tuy còn đang rất đau và mệt nhưng cô vẫn nói với những người xung quanh:
- anh chị đừng kể gì với khả hân và anh khả văn nhé. em đi một lát rồi về.
mấy người xung quanh gật đầu:
- được rồi, cô cứ yên tâm mà điều trị, mọi thứ đã có chúng tôi lo rồi.
- cậu để chúng tôi giúp, cảm ơn đã đỡ chị ấy.
dương tuấn vũ thấy mọi người ùa vào định mang cô phương linh đi thì hắn hô lên:
- các cô các chú bình tĩnh, hiện tại ưu tiên nhất là người bệnh, bây giờ cần đưa cô ấy đến viện, cháu có xe ở gần đây, cô, chú, đi cùng cháu.
thấy chàng trai này nói vậy thì mọi người dù vẫn luống cuống tay chân nhưng cũng đành gật đầu đồng ý, họ toàn xe đạp thì bao giờ mới đưa được cô ấy đến nơi? người ta có xe còn cho đi nhờ là quá tốt rồi. nhưng thấy cậu ta chỉ hai cô chú bên cạnh đi cùng thì mọi người chỉ nghĩ là hỗ trợ đưa ra xe thôi, họ tưởng hắn đi xe máy.
nhưng cậu ta đâu cần người nào dìu dắt bệnh nhân hộ, họ thấy cậu ta hai tay bế bổng cả người cô lên. dù phương linh gầy gò vì đói kém nhưng cũng hơn 40kg, nhưng chàng thanh niên này bế cô ấy lên mà chân hắn dài, lúc bước đi còn nhanh hơn cả họ líu ríu chạy theo.
tới nơi, họ nhìn thấy một chiếc xe ô tô sang trọng, đen bóng loáng thì hơi giật mình. giờ mọi người mới hiểu thì ra hắn chỉ hai người đi theo chính là nói đi ô tô.
nhưng tình hình cô phương linh đang nguy hiểm, mọi người cũng không tiện hỏi nhiều. chàng trai trẻ bế cô vội đặt vào hàng ghế sau, rồi hai người được hắn gọi đi cùng nhanh chóng mỗi người đỡ một bên.
dương tuấn vũ mở cửa trước, vào xe, khởi động.
chiếc xe nổ máy nhanh chóng rời đi khuất tầm nhìn của người dân.
mọi người thở dài, sau đấy tính bà tám lại nổi lên:
- mong là cô ấy không bị sao, gần đây kêu đau bụng suốt mà không chịu nghỉ làm.
- gia cảnh cô ấy như vậy muốn nghỉ cũng