Hắn chào một tiếng rồi rời đi, chỉ là vừa đi được mấy bước thì nghe cô ấy nói:
- anh không nên hút thuốc lá, còn trẻ vậy đừng nên học theo mấy ông cụ. hút thuốc chẳng có ích lợi gì đâu.
- ừ.
dương tuấn vũ nhếch mép cười, câu nói này kiếp trước hắn đã nghe không biết bao nhiêu lần, nói không nghe lời thậm chí vì hắn không chịu bỏ thuốc mà cô ấy không cho hắn gặp 2 tháng làm hắn sợ, phải lập tức bỏ thuốc. những ký ức vui buồn ngày đó dường như hắn vẫn chưa bao giờ quên được.
nhìn bóng dáng người đó rời đi, khả nhi không biết mình có quá đa nghi không, cô thấy dường như giữa cuộc sống này, bóng lưng ấy quá cô đơn.
- người ta thế nào thì liên quan gì tới mày chứ?
linh khả nhi tự vỗ vỗ vào má mình, ngồi xuống xoa xoa chân cho đỡ đau nhức, được một lúc, đúng như những gì hắn đoán, cô lại tiếp tục đi, chỉ có điều, giờ chân đau, chạy không được nữa, nên thay vì gấp gáp đi thang bộ, cô ngoan ngoãn quay vào đi thang máy.
dương tuấn vũ vừa vào trong xe, nụ cười trên gương mặt đã tắt ngấm từ khi nào, hắn âm trầm lấy điện thoại ra gọi:
- cha ạ! vâng, con có chút chuyện muốn hỏi. cha có biết việc chi nhánh nhà hàng tuyết yên thầu việc ăn uống trong bệnh viện thịnh thế không?
- ừ. có chuyện gì thế? đúng là có việc này.
- cha cũng biết con không thu một đồng viện phí, mục đích là để giúp đỡ các hoàn cảnh khó khăn, vậy sao còn để nhà hàng thu tiền ăn của người dân?
- cái này … người ta buôn bán vẫn cần chút tiền mà. lấy rẻ hơn bên ngoài cũng được chứ?
- lấy rẻ con không phản đối, nhưng dường như cái “rẻ” này không phải rẻ so với mặt bằng chung các nhà ăn thì phải? còn định so với nhà hàng tuyết yên chính thì có lẽ đúng là rẻ hơn thật.
chỉ có điều, nhà hàng mình phục vụ đa số là khách có điều kiện, giá trị thương hiệu cũng rất cao, giá cả đương nhiên sẽ đắt, những người thu nhập trung bình, tốt thì sẽ dăm bữa nửa tháng tới ăn được, nhưng nếu áp dụng chi phí đó, dù có giảm một chút, để mang vào bệnh viện toàn người cơm ăn ba bữa cũng phải chi li tính toán, hay vì ốm đau bệnh tật mà nợ nần chồng chất, thì dù cơm có ngon, canh có ngọt, người ta cũng không dám tới ăn.
con không có ý trách cha, nhưng việc này, cha nên xem lại giúp con.
giang tấn gãi đầu cười khổ, thế còn không phải trách, nhưng lần này nó nói đúng lắm, ban đầu ông cũng không nghĩ ra, mà chỉ nghĩ rằng người bệnh cần dinh dưỡng và đồ ăn vừa ngon vừa sạch nên ông đã phê duyệt cho một người cấp dưới tới đó mở tiệm ăn. không ngờ lại xảy ra cơ sự này, đúng là nếu không bám vào thực tiễn thì mọi thứ dù tốt đều không có giá trị gì.
- được rồi, cha sẽ bảo họ để xuống giá cơm bình dân.
dương tuấn vũ lắc đầu:
- mọi thứ ở đó con cần miễn phí hoàn toàn. thịnh thế hay tuyết yên chỉ tốn kém thêm chẳng bao nhiêu chi phí cả, nếu đã làm việc thiện thì nên làm đến nơi đến chốn.
- ừ, con nói có lý, yên tâm, cha sẽ lập tức thông báo với bên dưới. chúng ta thực sự cũng không cần tiền của người nghèo để phát triển đi lên. hay cho câu làm việc thiện thì nên làm tới nơi tới chốn, haha, con của giang tấn này đã trưởng thành rồi.
dương tuấn vũ thở dài:
- con đã trưởng thành lâu rồi cha à.
- trưởng thành rồi thì sao không cưới vợ sinh con xem nào.
- alo … alo … sao tự dưng mất sóng nhỉ …. alo, cha có nghe thấy gì không? … alo … tút tút tút.
giang tấn mặt nghệt ra rồi lắc đầu cười khổ:
- thằng nhãi còn bày đặt lừa cả cha mẹ.
tuy nói vậy nhưng ông ta chẳng phiền muộn là mấy, con trai tuổi trẻ nên xông pha sự nghiệp, khám phá mọi thứ mới tốt, chứ cứ nheo nhóc vì vợ con từ sớm thì vạn sự quấn chân, làm sao có thể nhấc bước rời đi? không phải ông kỳ thị gì việc lấy vợ sinh con, mà là có thời gian thì nên làm nhiều việc mình muốn trước khi ổn định gia thất. đợi sau khi lấy rồi, hoàn cảnh khác, tâm thế khác, lúc đó sẽ khó mà thực hiện được, rồi sau này khi về già sẽ còn nhiều tiếc nuối.
- ông cứ cẩn thận. đừng tưởng tôi không biết ông nghĩ cái gì. nó dù trẻ thật nhưng mà cũng đã đi khắp nơi khắp chốn rồi, sự nghiệp đã ổn thỏa, cưới vợ sinh con là tất nhiên. ông không cần cháu bế thì xê ra, sau này đừng có đòi đứa nào gọi “ông nội”.
giang tấn bị vợ mắng thì cười cười, phụ nữ và đàn ông vốn là hai giới riêng biệt, mà hai giới riêng, suy nghĩ cũng khác nhau, nếu cứ đem việc này ra tranh luận thì chỉ làm mẫu thuẫn bùng lên thôi. nên ông chọn cách im lặng, mặc kệ vợ mình đang bắt đầu bài giảng đạo lý vợ chồng.
dương tuấn vũ sau khi gọi xong thì vẫn không yên tâm lắm, hắn nhắn cho cha một tin bảo nên làm càng sớm càng tốt, sau đấy lại gọi cho dg bảo hắn ban xuống quy định mọi vấn đề thuộc vào bệnh viện thịnh thế sẽ được cung cấp miễn phí. kể cả đồ tạp hóa, xe vận chuyển đi lại … đều được miễn phí hoàn toàn. và việc này lập tức được áp dụng vào 6