P/s: cảm ơn bạn lethieuthien191095@ đã tặng 15,000 đậu và bạnvanthien1234 đã đề cử 2 nguyệt phiếu cho truyện.
...
khay gỗ bầy những hình con thú bằng giấy nhỏ, xinh xắn đáng yêu, dương tuấn vũ nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên, trong ký ức, hắn chưa hề thấy khả nhi có tài làm các đồ handmade như vậy, đa phần các thứ nhỏ nhỏ, xinh xinh đều do hắn tự mày mò làm tặng cho cô, mỗi lần cầm quà hắn đưa, cô lại cười xinh đẹp, vô cùng vui vẻ.
và những món quà ấy, cũng được cô trang trí trên bàn học, giá sách. cứ tưởng mọi thứ sẽ hỗn loạn, bừa bộn, nhưng không, cách trang trí, phối đồ, sắp xếp các loại đều rất tinh tế, hợp lý.
giờ nhìn cô bán những thứ đồ giấy tinh xảo này, hắn không khỏi thở dài, thì ra, kiếp trước không phải khả nhi không biết làm những thứ này, thậm chí, cô còn làm giỏi hơn hắn nhiều, nhưng cô chưa từng làm mà chỉ nhận những món quà ấy do hắn tặng. nghĩ lại, nếu cô thể hiện mình biết làm, và làm tốt, làm đẹp hơn hắn, thì tên dương tuấn vũ ngày đó sẽ chẳng còn thứ gì có thể đem cho cô cả.
nếu một người đàn ông, tiền không, nhà không, địa vị không, chỉ sống vật vã qua ngày, chỉ có một chút thú vui làm đồ handmade để tặng cho bạn gái, giúp cô ấy có chút niềm vui nho nhỏ, mà người đàn ông đó biết được, thực ra người phụ nữ ấy thừa sức có khả năng làm ra đồ vật đẹp hơn hắn mấy lần, thì thử hỏi người đàn ông ấy sẽ thế nào, tự trong thâm tâm sẽ cảm thấy vô dụng kinh khủng ra sao?
đàn ông, dù chẳng có gì trong tay, nhưng một chút tự tôn, một chút thể diện cuối cùng mà cũng không có được, thì chỉ sợ, hắn sẽ hoàn toàn sụp đổ.
có lẽ chính vì lẽ đó mà khả nhi chưa từng làm đồ handmade, và cô cũng nói dối mình không biết làm. nghĩ lại, việc cô có con mắt tinh tường, mọi thứ sắp xếp, phối trí đẹp đẽ, tinh tế như vậy, thì chẳng có lý do nào mà không thể làm ra những đồ vật đơn giản, thô kệch ấy.
cô, suốt bao nhiêu năm tháng khó khăn, chưa từng muốn hắn bị tổn thương, chưa từng đòi hỏi ở hắn điều gì, mà thật ra, chính cô mới là người bảo vệ, che chở, là chỗ dựa tinh thần duy nhất của hắn.
dương tuấn vũ chợt thấy khóe mũi cay cay, hắn chợt nhận ra, người con gái ấy đã làm cho hắn thật nhiều thứ, dù chỉ là những việc nhỏ nhất, cô âm thầm làm, âm thầm chịu đựng, để hắn có thể tự tin hơn, can đảm hơn để tiếp tục sống. dù cô phản bội hắn mà yêu người khác, dương tuấn vũ cũng chẳng có lý do gì trách móc cô ấy cả. suốt hơn 8 năm trời yêu nhau, cô đã làm cho hắn quá nhiều thứ rồi.
trái tim hướng về phía nàng vốn lạnh băng, buốt giá, chẳng một dấu hiệu báo trước, chợt đau đớn, hối hận vô cùng. chỉ có điều, cô gái ấy, khả nhi của ngày ấy đã không còn nữa rồi, đứng trước mặt hắn, mặc dù chính là cô, nhưng thật ra lại không phải là người con gái mà hắn từng yêu. khả nhi đã vĩnh viễn rời xa hắn rồi, bao kỷ niệm, bao ký ức những ngày gian khó, vất vả bên nhau, giờ đây chỉ còn mình hắn nhớ, nhưng cũng chỉ có mình hắn đau khổ.
thời gian qua đi, mọi thứ biến mất, thời gian quay lại, mọi thứ cũng chẳng thể giống như những gì ta cần.
khi con tim hắn kịch liệt đau đớn, thì cô gái đang bưng sạp hàng của mình đi mời mọi người mua, đang tiếp hai vị khách nước ngoài.
đây là hai cặp đôi trung tuổi, họ mỉm cười nói chuyện với khả nhi một lúc khá lâu, trình độ tiếng anh của cô bé thật sự khiến hai người ấn tượng, bọn họ yêu mến cô, quyết định mua 5 con thú nhỏ.
khả nhi nói chuyện với bọn họ cũng thu lại được rất nhiều thứ hữu ích. cô không phải ngẫu nhiên tới đây bán hàng, mà chính là vì những người ngoại quốc thế này. cô không có tiền đi học trung tâm, chỉ có thể nghe giảng trên lớp, mượn sách vở đầu đĩa và băng ghi âm của bạn về học, rồi tranh thủ vừa bán hàng, vừa giao tiếp với các vị khách này để trau dồi tiếng anh.
trình độ phát âm, khả năng diễn đạt cùng âm điệu giao tiếp khiến cho ngay cả hai vị khách ngoại quốc cũng phải nức nở khen ngợi, điều này chứng tỏ việc cô bán hàng thế này đã không phải ngày một ngày hai.
ba thằng bạn chỉ ngồi suýt xoa trình độ chém tiếng anh của cô này như chém gió chém bão, còn dương tuấn vũ lại cảm nhận được sự cố gắng, vượt lên khó khăn của cô ấy, nó thật sự rất lớn, rất mạnh mẽ.
khi hai vị khách vừa rời đi, linh khả nhi vừa cho tiền vào cặp xách, thì có 3-4 tên tay chân săm trổ, mặt mày hung dữ đi tới. bọn chúng đẩy cô ngã cả ra đất, làm những con thú bằng giấy rơi xuống, sau đấy, không thương tình giẫm nát, một số khác thì theo gió thổi rơi xuống mặt hồ.
thế chưa xong, bọn chúng còn quây tròn lại, chỉ tay vào mặt cô nói:
- mày mau nộp tiền phí bảo kê và trả phí đứng bán ở đây đê. nếu không thì đừng trách bọn tao ác. đã cúp tiền một tháng rồi, muốn ăn đòn như lần trước phải không? đừng nghĩ giữa ban ngày ban mặt bọn tao không dám xử mày, có muốn bọn này xé nát quần áo rồi cho trần truồng đứng bán hàng không? mẹ kiếp, định bùng tiền của bọn tao.
linh khả nhi vội nhặt lại mấy con thú chưa bị hỏng, cô ngẩng lên xin:
- xin mấy anh cho thêm ít hôm, em sắp đủ tiền đóng phí rồi, cuối tuần em sẽ gửi.
tên đầu trọc lốc nhổ một bãi nước bọt xuống chân rồi khinh bỉ nói:
- mày nghĩ bọn tao ngu à. mấy lần bị mày chạy thoát rồi, làm sao tao biết được cuối tuần là cuối tuần này hay cuối tuần mấy năm nữa. mày không tới nữa thì chẳng phải bọn tao làm không công à? có biết ở đây phí bảo kê của bọn tao là rẻ nhất rồi không?
mau nộp, đừng lằng lằng, nếu không đủ tiền trả thì đem thân ra trả cũng không tồi, nhìn kỹ mới thấy, dù có chút gầy gò, xanh xao, hơi bẩn thỉu một tí nhưng hàng họ cũng không tồi đấy. hay là đi với bọn tao mấy