“ ê, tuấn vũ, thứ 7 sau kỷ niệm 10 năm thành lập trường đấy, lớp mình có tham gia tiết mục nhạc kịch romeo và juliet đấy. có muốn đăng ký vai diễn nào không? “- lớp trưởng vỗ vai dương tuấn vũ.
hắn quay lại nhìn, cô bạn lớp trưởng này là một trong những người hắn còn nhớ được tên.. ừm, là diệp minh châu. một người luôn sôi nổi, bất cứ hoạt động gì của trường, của lớp đều tham gia, cũng là hoa hậu giảng đường của trường. nụ cười tỏa nắng, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, đôi mi thật dài, cong lên rất đẹp, làn da trắng, giọng nói êm tai và khéo léo. mới 16 tuổi nhưng chỗ nào cần cong thì đều cong, chỗ nào cần nhỏ thì đều nhỏ, hài hòa cân đối. chưa lớn hết nhưng đã được gắn mác tiểu yêu tinh rồi.
dương tuấn vũ hơi ngơ ngẩn đánh giá cô bạn trong thoáng chốc, chẳng nghe được cô nàng nói gì.
“này này!!! có nghe mình nói không đấy ?”- diệp minh châu đưa đôi tay nhỏ trắng lắc lắc trước mắt hắn. “nhìn gì mà ghê vậy?”- cô bé nói lý nhí, mặt không khỏi hơi đỏ lên.
“à... xin lỗi. bạn nói gì vậy?”- dương tuấn vũ đưa tay lau mép.
“ừ. mình nói là thứ 7 tuần sau kỷ niệm 10 năm thành lập trường đấy, lớp mình có tham gia tiết mục nhạc kịch romeo và juliet đấy. có muốn đăng ký vai diễn nào không? vẫn còn vai dự bị của romeo chưa có người đăng ký. vì lần này có khách mời trên bộ giáo dục của tỉnh về dự, nên mỗi nhân vật đều cần phải có cả vai dự bị. cậu có muốn thử sức không ?” – diệp minh châu hấp háy mắt nói.
“dụ dỗ trắng trợn mà. đúng là hồng nhan họa thủy.”- hắn thầm nghĩ, nhưng bộ dạng mắt phát sáng đã bán đứng hắn.
“ừ. nếu không có ai muốn vai dự bị thì mình sẽ tham gia.”
“mình đã hỏi mọi người rồi. còn chưa có ai đăng ký đâu. thế bạn tham gia nhé. bye bye. lịch tập luyện từ chiều mai nhé.”- diệp minh châu cười híp mắt, ghi tên hắn vào tờ danh sách rồi chạy mất.
“mình cứ cảm thấy bị lừa là sao nhỉ? mà thôi. chẳng có gì phải sợ hết.”
“ê, tuấn vũ, mày nhận lời vai diễn dự bị đấy rồi à? tao vừa đi mua lon coca quay lại mà mày đã ôm cục nơ này xong rồi?”- chu văn tuệ mặt đầy đồng cảm.
“là sao? có gì không ổn?”
“mày đúng là bị sắc đẹp làm lú lẫn rồi. vai diễn của mày thực ra công việc chính là xách đồ cho mọi người thôi. có được diễn cái khỉ. những sự kiện văn nghệ trước mày không thấy à? ờ. mà mày có bao giờ tham gia cái này đâu chứ. tao cứ tưởng mày biết rồi. thôi. đã ghi vào danh sách rồi. giờ này chắc nó đã được đóng dấu, nằm im thin thít trên mặt bàn lão chủ tịch công đoàn rồi. xin chia buồn với mày.”- bốp bốp, mập mạp vỗ hai cái lên vai dương tuấn vũ an ủi.
“làm hớp cho tỉnh táo, lạnh đấy.”- hắn đưa chai nước cho dương tuấn vũ.
“ừm cảm ơn mày . không sao. dạo này tao cũng đang định luyện tập cho có body chuẩn.”- hắn cười hề hề, nhưng trong đầu đang chửi ầm lên- “đúng là thấy gái đẹp hoa mắt mà, sao trước kia mình lại không dại gái nhỉ? có lẽ nào sống lại cũng có tác dụng phụ.”
“ body chuẩn cơ đấy. có chí phấn đấu !! tốt lắm”- chu văn tuệ ra vẻ đại ca khích lệ đàn em.
...
tối hôm nay, dương tuấn vũ lại tiếp tục con đường cày cuốc vĩ đại của mình. trong vòng 2 ngày, cơ bản quyển sách đại số hắn đã đọc xong. lên kế hoạch là vậy nhưng hắn tranh thủ học mọi lúc mọi nời. lúc nào trong túi cũng có bộ công thức để khi đi bộ cũng lấy ra đọc lẩm nhẩm. hắn biết, mình dù được trọng sinh nhưng mà trước kia mất gốc quá thảm, lại vì bệnh thành tích nên có lẽ hắn mới tốt nghiệp ra trường được. giờ đọc lại thấy rất nhiều vấn đề trước kia chưa bao giờ nghĩ tới, mà có nghĩ tới cũng không ra.
cũng như con người ta dù đã học xong đại học, có mấy ai còn nhớ kiến thức từ hồi cấp 2 cấp 3, nhưng mà khi đọc lại thì quan điểm nhìn nhận vấn đề cũng thay đổi nhiều. người ta sẽ thấy những kiến thức đấy không hề khó như ngày xưa mình học.
hắn quyết định sẽ học đại số lại từ năm lớp 1, rồi tổng kết lại những kiến thức chính của mỗi quyển sách. từ nền cơ sở đó để học đến đại số lớp 10-11-12. khi học theo một trục dọc như vậy, hắn nhận ra kiến thức sẽ thống nhất và hỗ trợ lẫn