Tôi lắc lắc đầu rồi im lặng.
Khóc làm gì cơ chứ? Bây giờ tôi đã hiểu ra, có những thứ dù con tim tôi có khóc tới chảy máu nhưng vẫn chẳng thể vãn hồi.
Khóc.
Tôi không còn nước mắt để khóc nữa rồi.
- Cậu nhìn kìa, những người bên cạnh cậu lần lượt rời xa cậu, cậu...
- Tại sao người níu phải là tôi?
Chưa để thiên sứ ấy nói trọn vẹn một câu, tôi liền chặn lại.
Ánh mắt vô hồn của tôi nhìn chằm chằm vào đôi cánh trắng, giọng nói vui buồn cũng chẳng hay!
- Cái này...
- Đưa tôi về đi, tôi muốn cậu ta nhớ lại, tôi muốn kẻ luôn theo sau một người là cậu ta chứ không phải tôi!
Ánh mắt thiên sứ bỗng cụp lại, một vầng sáng chói lóe lên, xung quanh là những tia nắng ấm áp, là giọng hát tôi đã cất vào tiềm thức rất lâu...
- Nếu một ngày con muốn chiến thắng ai đó thì trước hết con phải thắng chính bản thân mình!
Là câu nói của bà tôi...!là câu bà nói với tôi mỗi khi tôi vấp ngã, mỗi khi tôi quyết tâm, nhưng đó giờ vẫn chưa một lần tôi có thể thực hiện...!Thế nào là chiến thắng bản thân mình đây? Là buông bỏ để níu giữ? Là chấp nhận để điên cuồng, quên mà nhớ, nhắm mắt để rồi quay trở lại...!nhắm mắt để rồi nhận ra cái giá của cuộc chơi, cái giá phải trả để đi tới chiến thắng!
Khóe môi tôi cong lên, dư âm trong nụ cười chẳng thể rõ buồn vui, có lẽ tôi hiểu rồi, có lẽ cũng đến lúc tôi thực hiện lời nói của bà: chiến thắng chính bản thân mình...!chỉ cần như thế thôi, nó cũng là một chiến thắng vang dội mà chẳng thể có đỉnh cao nào sánh bằng!
- Đâp...!đập rồi, tim đập lại rồi...
Trong cơn mê man tôi nghe rõ tiếng reo vui mừng của những người bác sĩ.
Ý thức tôi không hề lịm đi, nó thôi thúc tôi từng giây từng phút trên bàn cấp cứu.
Gần hai tiếng trôi qua, mọi thứ đều đã ổn định lại, tôi được chuyển đến một căn phòng nhỏ.
Ngoài hành lang vang lên những bước chân dồn dập, ba má tôi hớt hải đẩy cánh cửa đi vào.
Mí mắt tôi giật chút nhìn ba má cười.
Má tôi sững lại một chút, bà cũng không khóc không rằng chỉ nhẹ nhàng xoa tóc tôi nở một nụ cười chua xót!
Anh trai tôi theo chân tôi đến phòng cấp cứu thì dừng lại, lúc này ảnh cũng đứng bên ngoài không nói gì.
Tay ảnh khẽ đẩy cửa ra, tôi nheo nheo mắt lại nhìn hai bác lẫn Hoàng An đi vào!
- Có...!có sao không?
Tay bác gái run lên bấu chặt vào bác trai.
Ba tôi nhìn một lát rồi lắc lắc đầu.
Đột nhiên, tôi đưa tay kéo lấy tay má tôi, ánh mắt rõ sự ngây thơ, xa lạ!
- Má...!đây...!là ai?
Má tôi đứng hình mất một lát, hai thân đưa mắt hết nhìn nhau rồi nhìn qua phía bác sĩ.
Má cúi đầu thấp một chút rồi gấp gáp hỏi:
- Đây là bác Phúc, còn kia là An, con không nhớ sao?
Mi tâm tôi nhíu lại như ngờ ngợ thứ gì đó rồi lắc đầu.
Ai nấy cũng đầy sững sờ, kinh ngạc.
Bác sĩ Hoàng thở dài, giọng nói khô khan cùng con mắt đỏ đọc đầy tiếc