" Ngày hôm nay có lẽ là ngày tôi do dự nhất, không hiểu sao khi nhìn cậu ta rơi xuống hố trái tim tôi lại nhói đau đến như vậy"
" Nhiều khi tôi tự hỏi Uyên có phải thanh mai của tôi hay không mà tại sao ba má tôi lại nói tôi đã quên đi "cậu ta"?"
" Tại sao một người luôn chống đối tôi lại khiến tôi tổn thương tới vậy, tại sao tôi cứ hay để ý đến cậu ta mặc dù nhiều lần tôi đã cố nghe theo Uyên độc ác với cậu ta chứ? Đồ cứng đầu!"
- Ha...Hahaha!
Tôi cười lên điên dại cầm đống giấy vò nát, khóe mắt ướt nhòa đầy đau xót.
Nhớ, thương, đau...!cậu ta đã không nhớ tôi thì cần gì phải viết ra mấy lời này nữa, đã buông bỏ tôi thì tại sao phải để tôi thấy những thứ này, hảa, tại sao cứ phải đối với tôi như vậy, tôi...!tôi chỉ muốn hỏi tại sao mà thôi!
- Cô điên à!
An hét lên rồi mau chóng giật đống giấy từ tay tôi.
Tôi nhìn cậu ta, đôi mắt đã đỏ nhưng không còn cảm xúc, hai cánh môi khô khốc chỉ có thể cười không thể bật khóc lên thành tiếng!
- Với cậu...!tôi là gì!
Cổ họng tôi nhói lên nói từng chút một, An đang vuốt phẳng đống giấy bỗng dừng tay lại.
Uyên nhìn cậu ta, tôi cũng nhìn cậu ta và lúc này tôi chỉ muốn biết cậu ta chọn tôi hay...!Hạ Phương Uyên!
- Kho...!không là gì!
An khó khăn nói ra, trên môi tôi vẫn tồn đọng nụ cười như cũ nhưng lại là nụ cười thê lương của một người thua cuộc!
- Thế thì giữ lại làm gì nữa!
Ngay lập tức tôi đứng dậy giật lấy không bức ảnh treo cạnh bàn học rồi chạy một mạch ra ngoài ban công!
- Cô điên à, đứng lại, trả lại tôi!
An vứt toàn bộ đống giấy vương vãi xuống đất rồi chạy theo tôi giữ tay tôi lại:
- Bỏ ra mau lên, cô định làm gì!
An cau mày lại, hai tay giữ chặt khung ảnh trên tay tôi, tôi cười không thành tiếng, giọng điệu rõ sự tang thương:
- Đã không là gì thì mắc mớ chi phải giữ!
- Giữ hay không là quyền của tôi, bỏ ra mau!
- Bỏ ra không?
- Tôi nói cô bỏ ra!
- Bỏ ra mau!!
An mất kiên nhẫn mà mạnh tay giật bức ảnh với tôi, tôi khó chịu giằng lấy không buông, một mực muốn ném bức ảnh đi!
- Tôi nói cô bỏ ra mà!
- Không, tôi nói tôi không bỏ, hôm nay tôi phải vứt nó đi!!
Tôi bực mình hét lớn, An sững sỡ trố hai mắt nhìn tôi, khẩu hình chỉ có thể thoát ra một tiếng:
- Cô...
" Rầm"
Buông...!buông rồi...!cuối cùng cậu ta cũng buông ra...!nhưng thứ cậu ta buông bỏ không chỉ là mình bức ảnh, kỉ niệm, hi vọng mà là cả bản thân tôi...
Thân thể tôi nhẹ nhõm đến kì lạ, chới với ngoài không gian rồi từ từ rơi xuống.
Cậu ta dồn mọi lực kéo khiến tôi cũng tập trung tất cả lực, cậu ta từng nói yêu tôi khiến tôi dùng tất cả những gì tôi có để yêu cậu ta.
Cậu ta nói là buông là buông, buông một cách nhẹ nhàng hay nghiêm trọng lắm là một cú nhào về đằng sau, còn tôi...!yêu